Những ngày đợi công bố thành tích thi nghiên cứu tiếp theo, Hứa Như đều tạm thời làm việc ở Lý Thị.
Công việc là… thư ký của Lý Thế Nhiên.
Lý Thị cũng không có xây phòng thư ký, từ đầu trợ lý của Lý Thế Nhiên cũng chỉ có mỗi Cao Bân.
Nhưng Hứa Như tiếp xúc rồi mới biết chuyện vừa nhiều vừa phức tạp, bình thường hiệu suất của Cao Bân phải cao bao nhiêu mới có thể hoàn thành tất cả mọi chuyện được?
Ngày đầu tiên cô đi làm đã lộn xộn một đống, lúc giữa trưa cũng không rảnh ăn cơm, bận rộn mãi đến buổi tối.
Cả hôm nay Lý Thế Nhiên đều mở họp video, ngoài bưng cà phê thì Hứa Như cũng không có đi vào nữa.
Chạng vạng, Tô Khinh đến Thiên Nhất họp, tiện thể thăm Hứa Như.
Hứa Như cầm tài liệu đến phòng nghỉ ngơi dưới lầu, cũng không hề rảnh rỗi.
Tô Khinh nhìn bóng dáng bận rộn của cô, nhíu mày: “Sao Lý Thế Nhiên lại nỡ đày đoạ cô vậy?”
Hứa Như cười: “Thật sự có rất nhiều chuyện, nhưng tôi lại cảm thấy rất phong phú.”
Tô Khinh trợn mắt xem thường: “Ma lực của tình yêu mà…”
“Không phải trước đó cô và Lý Thế Nhiên còn chiến tranh lạnh à, bây giờ làm lành rồi sao?”
Hứa Như rũ mắt, ừm… cô cũng không biết nên nói sao nữa.
Cô bộc lộ suy nghĩ của mình, lại cảm thấy việc ở chung với Lý Thế Nhiên cũng trở nên thoải mái hơn.
Không có nhiều ngờ vực và hoài nghi như vậy nữa.
“Đừng nói tôi, bây giờ cậu và Tổng Giám đốc Lê thế nào?”
Tô Khinh nâng cằm, vẻ mặt buồn rầu: “Còn có thể thế nào, ông nội ra lệnh tháng sau tôi phải kết hôn với Lăng Thuần.”
Hứa Như cũng không có ấn tượng gì, tuy anh ta rất đẹp trai rất hút mắt, nhưng sớm chiều ở chung với Lý Thế Nhiên lâu như vậy, cô cũng không cảm thấy người đàn ông khác có thể đẹp trai hơn Lý Thế Nhiên.
“Bây giờ Nhan Vinh phái người bảo vệ tôi, người nhà họ Lê cũng không có cách nào bắt tôi về, nhưng tháng sau ông nội Lê tự mình đến đây, tôi thật sự không biết phải làm sao nữa.”
Bây giờ cô cũng chỉ có thể đi từng bước thôi.
“Tôi nghĩ Lăng Thuần cũng sẽ không đồng ý, nhưng anh ta lại có thể không phản đối chuyện thông gia.”
“Lúc đó anh ta cũng đưa ra đề nghị, kêu tôi phối hợp với anh ta.” Hứa Như nhíu mày.
Có lẽ lúc đó, Lăng Thuần cũng chấp nhận chuyện thông gia.
“Gần đây anh ta cũng ở Nam Thành, anh ta nghĩ rằng cô là tôi, cho nên Hứa Như… có lẽ anh ta sẽ tìm cô.” Ánh mắt Tô Khinh hơi trốn tránh: “Hy vọng Lý Thế Nhiên sẽ không tức giận…”
Hứa Như nhớ đến lời của Lý Thế Nhiên, anh bảo cô đừng nhúng tay vào chuyện của Tô Khinh nữa.
“Anh ấy sẽ tức giận.” Hứa Như nhăn đôi mắt thanh tú, chắc chắn nói.
“Được, tôi sẽ chủ động liên lạc với Lăng Thuần, cô khó lắm mới làm lành với Lý Thế Nhiên, cũng không thể chiến tranh lạnh nữa được.” Tô Khinh nói.
Chỉ là cô cũng không có cách liên lạc với Lăng Thuần, đương nhiên cũng sẽ không đến hỏi người nhà họ Lê.
“Hứa Như, nếu Lăng Thuần thật sự tìm cô, cô nhất định phải nói thẳng, tôi không thể làm liên luỵ đến cô nữa.”
Tô Khinh dặn dò lần nữa.
Đợi lát nữa còn phải họp, không bao lâu cô ấy đã đi đến phòng họp.
Bây giờ Tô Khinh phụ trách công việc quan hệ công chúng của Thiên Nhất, thời gian rảnh rỗi cũng không nhiều lắm.
Hứa Như có lịch trình của Lý Thế Nhiên, anh phải liên tục họp đến buổi tối, bèn đi mua đồ mang về cho anh ăn.
Nhưng vừa ra khỏi quán ăn, một chiếc Porsche màu xanh ngọc dừng lại bên cạnh cô.
Lăng Thuần mặc áo sơ mi màu đen, khí chất kiêu ngạo.
Nhìn thấy Hứa Như, anh ta nhấc chân đi về phía cô.
Hứa Như lùi về sau theo bản năng.
Anh ta thấy rõ sự đề phòng của cô.
“Vợ chưa cưới của tôi, sao thế, không muốn nhìn thấy tôi à?” Giọng điệu của Lăng Thuần lạnh đến thấu xương.
“Tôi không quen anh.” Hứa Như quay đầu bước đi.
Nhưng Lăng Thuần lại dễ dàng ngăn cô lại: “Tô Khinh, tôi biết cô không muốn kết hôn với tôi, nhưng cô phối hợp với tôi đàng hoàng, nói không chừng tâm trạng của tôi tốt sẽ đề nghị huỷ hôn ước với trong nhà.”
Hứa Như hờ hững nhìn anh ta, không hề tin tưởng.
“Lăng Thuần tôi nhất ngôn cửu đỉnh, hơn nữa tôi không thích nhất là ép buộc phụ nữ.” Lăng Thuần cho hai tay vào túi, kiêu ngạo nói.
“Bây giờ anh không phải đang ép tôi sao?” Hứa Như lạnh lùng nói.
Lăng Thuần cong đôi môi mỏng, dáng vẻ tức giận của người phụ nữ này đúng là thú vị.
“Qua lại với tôi đi.” Anh ta khom lưng, giọng điệu trêu người.
Hứa Như:…
“Ngài Lăng, phải làm thế nào anh mới tin tôi không phải Tô Khinh.” Hứa Như cực kỳ bực bội.
Anh ta đột nhiên giữ cổ tay cô, kéo cô đến gần: “Cô ngoan ngoãn nghe lời tôi, nói không chừng tôi sẽ tin.”
Hứa Như tức giận, nâng tay đẩy mạnh anh ta ra.
Mà cách đó không xa đã có phóng viên chụp được cảnh này.
Lăng Thuần buông lỏng tay ra.
“Tô Khinh, tôi đợi cô trả lời.”
Hứa Như thấy anh ta xoay người ngồi vào trong xe, xung quanh còn quanh quẩn hơi thở xa lạ.
Cô giận tái mặt: “Có phải anh bị bệnh ảo tưởng không, tôi không phải Tô Khinh.”
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ xe khuôn mặt tuấn tú ngông cuồng kiêu ngạo của Lăng Thuần: “Cho dù cô có phải Tô Khinh không, trong một tháng này, tôi phải theo đuổi được cô.”
Xe nhanh chóng chạy đi, Hứa Như tức giận, sau đó phát hiện trên tay mình có một tấm danh thiếp.
Là cách liên lạc của Lăng Thuần.
Tổng Giám đốc của tập đoàn Lăng Thị.
Cô không hề nghĩ ngợi mà ném thẳng vào thùng rác.
Về đến Lý Thị, Lý Thế Nhiên đã họp xong.
Thấy Hứa Như, sự lạnh lùng trong mắt anh mới hơi mất đi.
“Họp xong rồi à?” Hứa Như bất ngờ.
“Ừm, về nhà.” Lý Thế Nhiên đi tới ôm cô.
“Nhưng mà… em vẫn chưa làm việc xong.” Hứa Như đẩy anh.
Ngày đầu tiên cô đi làm, rất nhiều chuyện đều là tiếp xúc lần đầu tiên, xử lý hơi chậm.
“Không có chuyện gấp gì phải xử lý xong trong hôm nay cả.” Lý Thế Nhiên sa sầm mặt.
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà, em là thư ký của anh, ngay cả lời của ông chủ cũng không nghe hả?” Giọng điệu của Lý Thế Nhiên rất nghiêm khắc.
Hứa Như khó xử nhăn mặt, đương nhiên cô biết Lý Thế Nhiên quan tâm mình.
Ít nhất bây giờ, Cao Bân vẫn còn đang tăng ca.
Hơn nữa cô còn biết trước giờ Cao Bân đều là đợi lệnh hai mươi bốn giờ, đúng thật là nhân viên gương mẫu.
“Em nghe theo được chưa, anh nói về nhà thì về nhà.” Cô cũng không cố chấp với anh nữa.
Nhưng nghĩ đến những lời Lăng Thuần nói với mình khi nãy, sắc mặt hơi khó coi.
Buổi tối, Tô Khinh liên tục gọi điện thoại cho Hứa Như.
Cô tắm rửa xong đi ra đã là nửa tiếng sau.
“Hứa Như, cuối cùng cô cũng nghe điện thoại rồi!” Giọng điệu của Tô Khinh rất căng thẳng.
“Xảy ra chuyện gì?”
Xem tin tức tôi chia sẻ cho cô đi, cô và Lăng Thuần lên Facebook rồi, có người đăng ảnh thân mật của các cô, hôm nay cô gặp anh ta à?”
Hứa Như đổi tai nghe, bấm mở tin tức, đập vào mắt là hình ảnh Lăng Thuần ôm cô ở gần Lý Thị, không thể không nói cái góc này chụp rất mờ ám.
Nếu không phải cô là người có liên quan cũng cho rằng quan hệ của hai người thật sự rất thân mật.
Nhưng rõ ràng khi đó cô đang đẩy Lăng Thuần ra.
Chỉ là ảnh chụp không hề chụp được chính diện của cô, tin tức chỉ nói Thái tử của Lăng Thị công khai vợ chưa cưới, chứ cũng không nói là ai.
Không công khai cô thì tốt rồi.
Nhưng Lý Thế Nhiên vẫn biết đồ cô mặc hôm nay.
Chỉ mong anh không nhìn thấy.
Hứa Như nói chuyện hôm nay với Tô Khinh, hơn nữa cô đã nói thẳng thân phận của mình rồi, nhưng Lăng Thuần … cô không nhìn ra anh ta có tin không.
Rõ ràng tin tức này là phóng viên cố ý canh chụp, chẳng lẽ là Lăng Thuần sắp xếp?
Sắc mặt Hứa Như trở nên u ám.
“Tôi đi tìm Lăng Thuần nói rõ ràng!”