Gần tối, Hứa Như nhìn vẫn còn một nữa tư liệu bệnh án vào chưa ghi xong, dự tính muốn chỉnh lý xong hoàn toàn thì phải làm đến rất muộn, cũng không biết Lý Thế Nhiên muốn khi nào mới có thể làm phẫu thuật xong, vốn là muốn về nhà, nhưng Hứa Như có chứng bệnh cưỡng chế, rất nhanh lại tiếp tục làm việc.
Mãi đến 0 giờ sáng Lý Thế Nhiên mới từ phòng phẫu thuật đi ra, người phụ trách nhà họ Diệp – Diệp Đình đi tới: “Bác sĩ Lý, con gái tôi...”
“Phẫu thuật rất thuận lợi.” Lý Thế Nhiên nói lẽ rất đơn giản.
Trên mặt của Diệp Đình không che giấu được sự cảm kích, cũng thở phào nhẹ nhõm: “Bác sĩ Lý, thật sự cảm ơn cậu.”
Sắc mặt của Lý Thế Nhiên vẫn hờ hững như vậy, lại nghĩ đến Hứa Như, lập tức đi đến văn phòng làm việc.
Đi đến cửa, anh lại dặn dò y tá ở đằng sau: “Mấy người đi đến phòng bệnh của Diệp Hạ Hạ trông chừng, có bất cứ chuyện gì lập tức thông báo cho tôi.”
Trong văn phòng, Hứa Như đeo kính trong không mắt, mái tóc dài như thác đổ, ánh mắt nghiêm túc nhìn vào máy tính.
Lý Thế Nhiên dừng bước chân, sự lạnh lùng dần thấy được vài phần dịu dàng.
Hứa Như không nghe thấy âm thanh, đến khi tay của Lý Thế Nhiên ôm lấy cô thì cô mới có phản ứng lại.
“Làm phẫu thuật xong rồi sao?” Hứa Như hỏi anh.
“Ừm.” Lý Thế Nhiên cúi xuống, sắc xanh trong đáy mắt rất rõ ràng, rõ ràng là rất mệt mỏi.
Hứa Như sừng sờ nhìn anh, từ chiều đến bây giờ, một cuộc phẫu thuật này đã kéo dài mười tiếng.
Trước đây, anh cũng thường xuyên như thế này sao?
Cô bình thường làm việc đều từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, đối với việc tăng ca, cô rất chống cự.
Thế nhưng công việc của Lý Thế Nhiên từ trước đến nay không tồn tại có tăng ca hay không tăng ca, bệnh nhân cần anh lúc nào, anh lúc đấy phải làm việc.
“Chúng ta về thôi.” Hứa Như đã chỉnh lý xong hết tài liệu rồi, nhìn thời gian, bây giờ trở về cũng rất muộn rồi.
“Đêm nay tôi phải ở đây, tôi kêu tài xế đưa em về, tối mai tôi sẽ đi đón.” Lý Thế Nhiên nói.
Hứa Như lúc này mới biết, thì ra trong văn phòng làm việc này còn có một phòng ngủ, các loại đồ dùng cá nhân đều có đủ, nghĩ chắc bình thường Lý Thế Nhiên không ít lần ở lại đây qua đêm.
“Một mình có thể không?” Hứa Như đột nhiên hỏi.
Câu nói này, hoàn toàn là vô thức nói ra.
Vốn muốn hỏi anh về chuyện tiền lương mà giờ sớm đã vứt ra đằng sau rồi.
Trạng thái tinh thần bây giờ của Lý Thế Nhiên rất kém, anh ở phòng phẫu thuật chắc chắn chưa có ăn gì, mà cứ kiên trì đến tận bây giờ, cô rất lo lắng cho sức khỏe của anh.
Chỉ là Lý Thế Nhiên sớm đã quen rồi, anh khẽ nhếch môi: “Bà Lý rất lo lắng cho tôi sao?”
Hứa Như hơi bối rối nhưng cuối cùng cũng gật đầu.
“Nghỉ ngơi một lúc trước đi, tôi đi mua chút đồ ăn.”
Dứt lời, Hứa Như rất nhanh đã chạy ra ngoài, Lý Thế Nhiên nhìn bóng lưng gầy gò của cô, ánh mắt đen dần dần trầm xuống.
Tài xế ở bên ngoài đợi Hứa Như, nhìn thấy cô ra thì cung kính mở cửa xe.
Hứa Như lắc lắc đầu, lịch sự nói: “Đợi tôi thêm một lúc nữa.”
Rồi vội vàng đi mua cháo, Hứa Như trở lại văn phòng thì bên trong đã không có ai, Lý Thế Nhiên không có ở đây.
Mà lúc này, một phòng bệnh ở hàng lang khác, Lý Thế Nhiên đang cấp cứu cho Diệp Hạ Hạ.
Kết thúc phẫu thuật mới qua được nửa tiếng, Diệp Hạ Hạ xuất hiện phản ứng tim ngừng đập, bây giờ đang phải cấp cứu tiếp.
Sắc mặt của Lý Thế Nhiên rất nghiêm túc, đã hai lượt cấp cứu thì trạng thái của Diệp Hạ Hạ cuối cùng cũng ổn định lại.
Tất cả mọi người đều thở phào.
Nhà họ Diệp ở Nam Thành có quyền thế ngập trời, Diệp Hạ Hạ lại là con gái độc nhất của nhà họ Diệp, nếu xảy ra chuyện gì, sợ rằng tất cả bác y bác sĩ có liên quan đều sẽ bị liên lụy.
Lý Thế Nhiên tiếp nhận bệnh nhân này, trách nhiệm gánh trên vai là rất lớn.
“Bác sĩ Lý, ở đây trông chừng đi, tôi sợ Hạ Hạ không chống đỡ được...” Thấy Lý Thế Nhiên muốn rời khỏi, Diệp Đình đi tới ngăn cản anh lại.