“Thế Nhiên bây giờ chắc chắn chỉ là bị ma quỷ ám thôi, có phải không?” Lục Hoan khẩn cấp cần một đáp án.
Ở trước mặt bất cứ ai Lục Hoan từ trước đến nay đều dịu dàng, nhưng một khi đối diện với chuyện của Lý Thế Nhiên, ở chỗ không có ai nhìn thấy, cô sẽ không nhịn được mà mất khống chế.
“Hy vọng vậy.” Lê Nhan Vinh nhíu mày, quen biết Lý Thế Nhiên nhiều năm, anh ta cũng không thấu được tâm tư của anh.
Trong xe, mùi rượu vang nhàn nhạt tỏa ra.
Hứa Như mặc dù chỉ uống một chút rượu, nhưng tửu lượng của cô kém, bây giờ đã cảm thấy có chút nâng nâng rồi.
Người đàn ông giơ tay qua, giữ đầu của cô để cô dựa vào vai của mình.
Hứa Như sững sờ, rất nhanh thì đẩy anh ra.
Lý Thế Nhiên nhíu mày, ngẩng lên nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô: “Lục Hoan đã nói với em cái gì? Hửm?”
“Không nói cái gì.” Hứa Như khép mắt lại.
“Hứa Như, em không nói thì anh hôn đến khi nào em nói thì dừng.” Vừa dứt lời, mặt của Lý Thế Nhiên càng tiến sát lại.
Hứa Như không hề nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của Lý Thế Nhiên, cô lập tức mở mắt ra, tay đặt trước ngực của anh.
Cô lườm anh: “Cô Lục nói, cô ta từ nhỏ đã sống cùng anh rồi.”
Lý Thế Nhiên không khỏi mỉm cười, anh biết lời này chắc chắn không phải của Lục Hoan.
Có điều ý cũng gần như vậy.
“Lục Hoan lúc 10 tuổi đã đến ở nhà họ Lý, chúng anh quả thực sống với nhau dưới cùng một mái nhà vài năm.” Lý Thế Nhiên nhẫn nại nói.
Hứa Như nói: “Là nhà họ Lý nhận nuôi cô ta?”
Lý Thế Nhiên gật đầu: “Khi đó lúc nhìn thấy Lục Hoan, ba mẹ của cô ấy đầu mất, chú của cô ấy trở thành người giám hộ của cô ấy, nhưng người đàn ông đó, nhiều lần muốn làm chuyện bất chính với Lục Hoan.”
Hứa Như không khỏi cau mày, một cô bé ít tuổi như vậy đã phải trải qua chuyện như thế, thật sự khiến người ta đau lòng.
“Anh đều luôn chăm sóc cô ta?” Hứa Như hỏi.
Có điều sự để tâm ở trong lòng tiêu tán không ít.
Lý Thế Nhiên nhìn chằm chằm Hứa Như, dường như muốn nhìn thấu cô muốn nghe đáp án gì.
Anh mở miệng: “Ông nội luôn hy vọng có cháu gái, mà nhà họ Lý không có con gái, mọi người đều rất quan tâm chăm sóc cô ấy.”
“Ồ, vậy Lục Hoan thật ra cũng là người của nhà họ Lý rồi, vậy ông nội sao không có tác hợp cho hai người?” Hứa Như hỏi, tâm tư của Lục Hoan đã biểu hiện rất rõ ràng trước mặt cô.
Chỉ là không biết người của nhà họ Lý có biết tâm tư của cô ta hay không.
Lý Thế Nhiên nhíu mày, không khỏi gõ trán cô: “Cô ấy không phải là người của nhà họ Lý, cô ấy luôn có liên lạc với người của nhà họ Lục, hơn nữa, anh không thích cô ấy.”
Thái độ của Lý Thế Nhiên thẳng thắn như vậy khiến Hứa Như có chút bất ngờ.
Cô chớp chớp mắt, không cần đoán, cô biết Lý Thế Nhiên không có lừa cô.
“Vậy anh thích ai?” Hứa Như buột miệng hỏi.
Ý lạnh vụt qua trong mắt của Lý Thế Nhiên: “Trong thế giới của anh không có thích.”
Anh vẫn lặp lại câu nói lần trước.
Sự thất vọng tràn ra trong đáy mắt của Hứa Như.
Cô không khỏi tự hỏi có phải Lý Thế Nhiên trước kia từng chịu tổn thương trong tình cảm gì đó không, thế nên mới dẫn đến chức rối loạn cảm xúc như bây giờ.
“Đừng nghĩ linh tinh, anh rất bình thường.” Thấy biểu cảm của Hứa Như, anh lạnh giọng nói.
“Em biết rồi!” Hứa Như bực tức đẩy anh ra.
Lý Thế Nhiên lại không có phép, kéo cô vào chỗ rộng rãi, Hứa Như mắt hướng lên trời, nhưng vừa rồi ở trong buổi tiệc lộng lẫy chói mắt, cô lại sạch sẽ xinh đẹp như đóa hoa sen xanh độc nhất vô nhị.
Ánh mắt của anh càng lúc càng thâm trầm, cuối cùng chạm vào vẻ đẹp đó thì anh càng tham lam mê luyến, hôn mãi đến khi Hứa Như không thở được nữa.
Mãi đến khi xe dừng trước biệt vịnh Lý Gia, Hứa Như mới phản ứng lại, không khỏi chớp mắt, lúc này, nụ hôn của Lý Thế Nhiên dịu dàng như thế, khắc sâu, dường như muốn hôn cô đến tận xương.
Cô không muốn rời khỏi anh.
Hứa Như khép mắt lại, chủ động đáp trả.
Nhưng không ngờ một khi đã lỡ thì không thể thu lại được nữa, tay của Lý Thế Nhiên vươn ra, Hứa Như hơi run lên, chỗ của chiếc siêu xe này rất lớn, lưng ghế bị hạ bằng xuống, cả người cô đã bị Lý Thế Nhiên đè lên.
“Lý Thế Nhiên...” Hứa Như hô lên, trong xe còn có người mà!
Có điều một giây sau, cô đã nghe thấy tiếng tài xế xuống xe, không gian đằng sau xe cũng được tấm kính hoàn toàn che chắn, tính riêng tư rất tốt.
“Hửm?” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp mà ẩn nhẫn, dường như giây tiếp theo sẽ bạo phát.
Mà động tác của anh cũng rất cường thế, Hứa Như bị anh giam cầm hoàn toàn, cơ thể hơi run.
Không được...
“Lý Thế Nhiên, đừng ở đây mà...”
“Được, nghe bà Lý.” Lý Thế Nhiên ngồi dậy, khi xuống xe lập tức bế lấy Hứa Như, cô xấu hổ đến mức không dám ngẩng mặt lên.
Chỉnh lại quần áo của mình, Hứa Như hơi lo sợ, sợ trên đường từ bãi đỗ xe đi lên tầng, nếu như bị người khác nhìn thấy...
Mà thật sự có người cũng đang đợi thang máy, ngước mắt lên, là Kỳ Chiến...
Nhìn thấy Hứa Như bị bế trong lòng, hai tay anh ta đút vào túi, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên lộ ra ý cười đùa cợt.
“Bà Lý làm sao vậy?” Biểu cảm trên mặt của anh ta là sự quan tâm.
Đầu của Hứa Như chôn trong ngực của Lý Thế Nhiên, không nói chuyện.
“Không nhọc tổng giám đốc Lý quan tâm.” Lý Thế Nhiên mặt mày vô cảm.
“Tôi và tổng giám đốc Lý không thân, ngược lại càng thân hơn với bà Lý, quan tâm cô ấy là điều nên làm.”
Hứa Như không khỏi ngóc đầu lên, ánh mắt hơi lạnh, Kỳ Chiến đang nói nhảm cái gì vậy!”
Cô và anh một chút cũng không thân!
Mặc dù anh ta từng cứu cô mấy lần, nhưng... bọn họ thật sự ngay cả bạn cũng chưa được tính.
“Anh Kỳ, chúng ta không thân.” Hứa Như phản bác.
Kỳ Chiến mỉm cười: “Vậy sao? Trí nhớ của bà Lý có phải không quá tốt hay không?”
“Trí nhớ của tôi không tốt, chuyện không muốn nhớ, đương nhiên sẽ không nhớ.” Sắc mặt của Hứa Như lạnh dần.
Lúc này, thang máy tới, Lý Thế Nhiên bế cô vào trong, nhìn Kỳ Chiến, hàn ý trong đáy mắt khiến người ta phút run.
Kỳ Chiến nhàn nhạt mỉm cười, không hề sợ hãi.
“Bà Lý, tạm biệt.”
Hứa Như tức điên, không khỏi ngẩng đầu nhìn Lý Thế Nhiên, anh chắc không giận đâu nhỉ?
“Lý Thế Nhiên, anh đừng nghe Kỳ Chiến nói linh tinh, em và anh ta thật sự không có gì.” Hứa Như cũng không biết bản thân tại sao phải giải thích, chỉ là cảm thấy, cô nhất định phải nói rõ ràng với Lý Thế Nhiên.