Kỳ Chiến híp mắt, anh khẳng định: “Xem ra Lý Thế Nhiên không tin tưởng cô.”
Hứa Như không phản ứng lại, bây giờ cô cũng cho rằng như vậy.
“Hứa Như, một người đàn ông không tin tưởng cô, thì cũng chính là không yêu cô.”
Hứa Như đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng phản bác: “Không liên quan đến anh.”
Kỳ Chiến cười nhẹ rồi nói: “Đúng vậy, nhưng Hứa Như, tôi rất quan tâm đến cô.”
“Tôi còn có việc, không làm phiền anh Kỳ nữa.” Trái tim Hứa Như bây giờ càng thêm hỗn loạn.
Kỳ Chiến nhìn theo bóng lưng Hứa Như, đôi mắt đen đảo một một hồi, anh gọi một cuộc điện thoại: “Tình hình Lý Thị bây giờ thế nào?”
“Tổng giám đốc Kỳ, tôi chỉ thăm dò được là Lý Thế Nhiên đã đầu tư vào công ty của Trần Minh Thành, còn về Lý Thị, hiện tại vẫn chưa có động tĩnh gì.”
“Tiếp tục theo dõi cho tôi.”
Khi Hứa Như lên đến phòng, Lý Thế Nhiên đã tỉnh dậy rồi, còn đang nghe điện thoại.
Nhìn thấy Hứa Như, anh bước đến, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình.
Hứa Như lại cương quyết đưa tay đẩy ra, cách xa anh một chút.
Lý Thế Nhiên cau mày, dễ dàng kéo Hứa Như vào lòng mình lần nữa, anh cúp điện thoại, bóp mặt cô: “Giận gì thế?”
“Em không giận.” Hứa Như quay đầu.
“Bà Lý.” Giọng của Lý Thế Nhiên đã lạnh lùng thêm vài phần.
Hứa Như vẫn không nhìn anh.
Lý Thế Nhiên trực tiếp bóp lấy mặt cô, nụ hôn nóng bỏng áp xuống, Hứa Như không có cách nào thoát ra nổi.
“Ưm!” Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, tay cũng đang giơ lên đánh anh.
Lý Thế Nhiên nheo mắt, bở môi mỏng hạ xuống bên tai cô: “Không chịu nói, anh cứ hôn em đấy, sao?”
Cảm giác ngưa ngứa làm Hứa Như run rẩy, cô ngước mắt lên, viền mắt đều đã đỏ hoe.
Cô đẩy Lý Thế Nhiên ra, hít sâu: “Anh từ chức rồi phải không?”
Nghe thấy vậy, Lý Thế Nhiên nhíu mày: “Hửm?”
“Thế nên, anh không định nói cho em biết.”
“Bà Lý để ý sao?” Lý Thế Nhiên đột ngột nắm lấy cằm cô.
Nhìn bộ dạng tủi thân của Hứa Nhiên, rõ ràng anh cũng không bắt nạt gì cô mà.
“Ai thèm để ý chứ!” Hứa Như kiêu căng phản bác lại.
“Đã không quan tâm, thì em khóc cái gì?” Ánh mắt nóng bỏng của Lý Thế Nhiên nhìn chằm chằm vào cô.
Hứa Như run run, lập tức dụi mắt: “Bụi rơi vào mắt thôi! Em có khóc đâu!”
Lý Thế Nhiên cười nhẹ thành tiếng, ôm lấy Hứa Như: “Anh tưởng em không quan tâm đến chuyện của anh cơ.”
Hứa Như sững người, sau đó mới phản ứng lại được, bản thân cô đang làm cái gì đây!
Rõ ràng lúc mới bắt đầu đã nói rõ là cô và Lý Thế Nhiên không can thiệp lẫn nhau, nhưng bây giờ... cô lại là người không chịu nổi trước rồi.
Nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt mình, anh ta thật xấu xa!
“Em chỉ hỏi thế thôi.” Hứa Như khó chịu quay người đi.
Nhưng cô lại bị Lý Thế Nhiên giữ lại, lần này, cô không thể trốn tránh được nữa, bắt buộc phải đối mặt với anh.
“Hứa Như, em quan tâm anh, em đang ghen, đúng không?” Lý Thế Nhiên khẳng định chắc nịch.
“Anh nghĩ nhiều rồi.”
“Nhìn anh đi.” Anh nhìn thẳng vào đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô.
Ánh nhìn của hai người hướng về nhau giữa không khí, đôi mắt Lý Thế Nhiên như biển sao mênh mông rộng lớn, chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ khiến cho người ta chìm đắm.
Nhịp tim của Hứa Như càng tăng nhanh, trong khoảnh khắc này, cô biết được tình cảm của mình đối với Lý Thế Nhiên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Nhưng, sao lại biến thành thế này rồi.
“Bà Lý, không cần kìm nén bản thân.” Lý Thế Nhiên đẩy khuôn mặt cô ngẩng lên, hôn sâu, đè cô xuống ghế sô pha.
Cơ thể Hứa Như sớm đã mềm nhũn ra rồi, dưới sự khiêu khích của Lý Thế Nhiên, cô dường như sắp tan thành nước...
Đến tận đêm, Hứa Như được ôm ra nhà tắm, thân thể mệt mỏi rã rời.
Tinh lực của người đàn ông này đúng là nhiều vô kể.
Nghỉ ngơi một ngày một đêm, Lý Thế Nhiên đi đến bệnh viên, Hứa Như ở lại trong phòng có chút chán chường, bèn đi dạo thăm thú cảnh đẹp gần đó.