“Cái gì? Cậu định quay về ư, nhiều năm qua chẳng phải cậu luôn chống đối chuyện này à?” Hướng Hoằng bất ngờ. Dù gì trước đây, Lý Thế Nhiên cũng sống chết không chịu thỏa hiệp.
“Ừm, gần đây Lý thị liên tục chịu đả kích, Hướng Hoằng, tôi đã sớm biết, ông nội không hề điều động bất kỳ người nào về, là vì ông ấy đang đợi tôi về tiếp quản, ông ấy dùng cả Lý thị để đánh cược với tôi.” Lý Thế Nhiên lạnh nhạt nói.
“Tôi có thể bổ sung khoản nợ cho Diệu Khoa, cũng có cách che đậy chuyện này khi Lý thị bị thẩm tra, tôi sẽ thấy rất tiếc khi cậu không làm bác sĩ nữa.” Hướng Hoằng khuyên anh.
Hai người chơi với nhau từ nhỏ, Hướng Hoằng hiểu rất rõ Lý Thế Nhiên. Mặc dù anh rất có bản lĩnh trên thương trường, nhưng thiên phú của anh ấy càng thích hợp để phát triển trong y học hơn. Hơn nữa, đó mới là nghề nghiệp mà anh yêu thích nhất.
Lý Thế Nhiên nở nụ cười: “Giờ cuộc tranh giành trong nội bộ nhà họ Lý rất nghiêm trọng, mặc dù ông nội không nói, nhưng tôi biết, sớm muộn gì tôi cũng phải đi bước này.”
“Bất luận là chuyện gì, tôi cũng sẽ ủng hộ quyết định của cậu.”
“Cảm ơn người anh em.”
***
Buổi tối, Hứa Như luôn ở trong phòng ngủ, Lưu Thanh vừa biết cô đã được cứu ra, thì gọi tới ngay.
“Như, cậu sắp dọa chết tớ rồi, có bắt được tên khốn Trần Minh Thành đó không?” Lưu Thanh tức giận hỏi.
“Giờ anh ta đang bị Lý Thế Nhiên giam giữ, nhưng không đủ bằng chứng để báo cảnh sát, nên có lẽ sẽ thả anh ta ra thôi.” Hứa Như nhíu mày nói.
Giờ Trần Minh Thành đã lấy được tiền đầu tư của Lý Thế Nhiên rồi, có lẽ trong khoảng thời gian này, anh ta sẽ không làm ra chuyện gì nữa, nhưng anh ta đã hoàn toàn biến thành người cô ghét nhất.
“Vậy cậu thì sao, cậu không bị thương gì chứ? Anh ta có làm gì cậu không, Như, tớ có thể giúp gì cho cậu?” Lưu Thanh truy hỏi, giờ cô rất muốn xé xác người đàn ông cặn bã này!
Hứa Như mỉm cười: “Tớ không sao, cũng may Lý Thế Nhiên tới kịp lúc, cậu đừng lo, giờ tớ rất khỏe.”
“Ồ, nhưng tớ vẫn thấy tức, có phải Trần Minh Thành luôn dây dưa với cậu là vì, giờ Tần Nhi không cần anh ta nữa, nên anh ta mới nhớ tới cậu đúng không?” Lưu Thanh tức giận nói.
Hứa Như nhíu mày, nhớ tới những lời Trần Minh Thành đã nói vào ban ngày nhưng cô không còn tin tưởng anh ta nữa.
“Tớ mặc kệ anh ta nghĩ gì, nhưng anh ta hại nhà tớ thảm thương như thế, còn muốn tớ hồi tâm chuyển ý, đầu anh ta bị úng nước à?” Hứa Như thở hổn hển nói.
Lưu Thanh nghe vậy thì phì cười: “Thật hiếm khi thấy cậu tức giận như vậy, cậu đừng lưu tình với loại đàn ông cặn bã đó, nếu anh ta dám đập phá nhà cậu, chúng ta sẽ đốt nhà anh ta.”
Hai người trò chuyện rất sôi nổi, tâm trạng Hứa Như cũng tốt hơn rất nhiều, nhưng cô vẫn muốn bàn bạc với Lý Thế Nhiên, về chuyện Trần Minh Thành.
Nếu có thể giao anh ta cho cảnh sát xử lý, vậy thì quá tốt rồi.
Hứa Như đi tới phòng làm việc, vừa mở cửa ra, đã thấy Lý Thế Nhiên đứng trước cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía cô, bóng lưng nhuốm màu cô đơn.
Cô ôm anh từ phía sau theo bản năng.
Lý Thế Nhiên cụp mắt, sắc mặt trở nên dịu dàng.
“Em nhớ anh rồi à?” Anh trầm giọng hỏi.
“Vâng, em rất nhớ, em nghe Cao Bân nói, từ lúc anh đi công tác về vẫn chưa nghỉ ngơi, sao giờ vẫn còn làm việc?”
“Anh vẫn còn chuyện chưa giải quyết xong.” Lý Thế Nhiên nhíu mày nói, rồi xoay người, khuôn mặt đẹp trai khó che giấu vẻ mệt mỏi, đã ba ngày rồi anh chưa chợp mắt.
Hứa Như đau lòng nhìn anh, nhưng cô có thể chia sẻ được gì cho anh đây?
Cô xảy ra chuyện, cũng chỉ làm liên lụy đến anh.
“Anh định xử lý chuyện Trần Minh Thành thế nào? Lúc trước mẹ em đã đi báo cảnh sát rồi, giờ cuộc điều tra bên đó có tiến triển gì không?”
Lý Thế Nhiên ôm cô ngồi xuống sofa: “Anh đã giao anh ta cho cảnh sát rồi, mặc dù chuyện bắt cóc không thể lập án được, nhưng hai tội danh có ý định phá hoại nhà em, và quấy rối Tống Mỹ, thì thu thập gần đủ chứng cứ rồi.”
“Chỉ cần nhốt anh ta lại thì em yên tâm rồi.” Hứa Như nhìn anh: “Giờ anh có thể ngủ ngon một giấc rồi đúng không?”
Lý Thế Nhiên nghe vậy thì híp mắt lại, đôi môi mỏng khẽ cong lên: “Ừm, nhưng anh phải ngủ với em trước đã.”