Nước C.
Lý Thế Nhiên đang chuẩn bị tham gia vào một ca phẫu thuật hợp tác chung với khoa não và khoa thần kinh, trước khi tiến hành phẫu thuật, Lý San đưa điện thoại cho anh.
“Bác sĩ Lý, điện thoại của anh cứ đổ chuông liên tục.”
“Ai?”
“Là số lạ.”
Lý Thế Nhiên nhíu mày, anh cầm lấy điện thoại lên xem thì vốn không có cuộc gọi nào đến từ Hứa Như.
Lúc điện thoại lại reo lên lần nữa, Lý Thế Nhiên mới có chút bất an mà nhấc máy nghe.
“Lý Thế Nhiên, phương án của tôi anh đã xem chưa?”
“Tôi không có hứng thú với công ty anh.” Vừa dứt lời Lý Thế Nhiên liền định cúp máy.
Trần Minh Thành lạnh lùng lên tiếng: “Anh không có hứng với công ty tôi, vậy đối với Hứa Như thì sao?”
“Á...cút đi cho tôi!” Một thanh âm vang lên đột ngột, là tiếng của Hứa Như.
Những ngón tay thon dài của Lý Thế Nhiên từ từ siết chặt lại, đáy mắt lóe qua một sự u ám: “Nếu như anh dám đụng đến cô ấy, thì đừng nói là công ty của anh, ngay cả anh tôi cũng làm biến mất hoàn toàn!”
Lý San ở bên cạnh giật mình, khí thế của Lý Thế Nhiên quá đáng sợ rồi, toàn thân trên dưới đều toát ra sát khí cực kỳ lạnh lẽo, anh vốn luôn rất ôn hòa, Lý San cũng là lần đầu tiên nhìn thấy anh tức giận như vậy.
“Chậc chậc, anh không cấp vốn đầu tư cho tôi thì việc gì tôi cũng có thể làm ra được hết, trong 24 giờ, tôi muốn tiền vốn của tập đoàn Lý Thị.”
Cúp điện thoại xong, đôi mắt Lý Thế Nhiên liền híp lại đầy nguy hiểm, lúc này, sự căng thẳng nơi đáy mắt cứ như vậy mà lộ ra ngoài.
“Bác sĩ Lý, đến giờ vào bàn phẫu thuật rồi.” Lý San nhắc nhở anh.
Ca phẫu thuật này nhanh nhất cũng phải mười tiếng mới có thể hoàn thành, chỉ là trạng thái bây giờ của Lý Thế Nhiên rất không tốt.
Trạng thái của bác sĩ rất có ảnh hưởng đến sự thành bại của ca phẫu thuật, Lý San có chút lo lắng.
Nhưng với độ khó của ca phẫu thuật này, từ phạm vi toàn thế giới mà nói, thì chỉ có Lý Thế Nhiên mới có thể hoàn thành thôi.
“Kêu bác sĩ phẫu thuật của khoa não vào trong trước đi.” Lý Thế Nhiên ngồi xuống, thần sắc trên gương mặt anh tuấn vô cùng căng cứng, anh đưa tay ấn ấn mi tâm, uống một ly nước lạnh đầy ắp mới có thể bình tĩnh.
Gọi điện thoại cho Cao Bân, anh từng câu từng chữ căn dặn: “Theo dõi hành tung của Trần Minh Thành, điều tra định vị của vệ sĩ phụ trách bảo vệ mợ chủ, giám sát toàn bộ cả Nam Thành, tôi muốn nhanh chóng biết được tung tích của mợ chủ, thời gian này tôi không tiện nghe điện thoại, Cao Bân, nhất định phải đưa mợ chủ ra ngoài!”
“Cậu chủ, cậu yên tâm, tôi sẽ dốc toàn lực.”
“Kêu Hướng Hoằng đi bàn việc đầu tư với Trần Minh Thành, chuẩn bị 30 tỷ.”
Căn dặn xong, Lý Thế Nhiên mặc áo blouse trắng lên, nhìn bầu trời đã tối om bên ngoài, anh quay người lại đi vào trong phòng phẫu thuật.
Nam Thành.
Cao Bân đích thân đến tìm Hướng Hoằng, ngoại trừ Lý Thế Nhiên ra thì Hướng Hoằng là người có quyền duy nhất có thể điều động tiền vốn của nhà họ Lý.
“Hứa Như bị Trần Minh Thành bắt cóc rồi? Địa chỉ đâu?” Hướng Hoằng lạnh giọng hỏi.
“Bây giờ vẫn đang điều tra, định vị của Trần Minh Thành vậy mà lại phân bố ở nhiều nơi trong thành phố.” Cao Bân cau mày.
“Cái gì! Như làm sao lại bị...bắt cóc rồi!” Lưu Thanh vốn đang định đi vào đưa văn kiện thì không ngờ lại nghe thấy chuyện này.
Cô vội vàng chạy vào trong, trên khuôn mặt không giấu nổi sự lo lắng.
“Tên khốn kiếp Trần Minh Thành đó! Mẹ kiếp, anh ta hại Hứa Như còn chưa đủ sao!” Lưu Thanh mà tức giận lên thì ai cũng không ngăn được.
Hướng Hoằng nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình: “Hôm qua Hứa Như đã đi đâu, có nói với cô không?”
Lưu Thanh gật đầu: “Hai ngày nay nếu Như không phải là ở căn hộ với dì thì là đến bên đường An Ninh đó xem người ta tu sửa, chắc là không còn đi nơi khác nữa đâu.”
“Điều tra ra được vệ sĩ xảy ra chuyện ở chỗ nào không?”
Cao Bân lắc đầu, vệ sĩ sớm đã không có theo Hứa Như ở bên ngoài rồi, hiển nhiên là khi Hứa Như vừa ra ngoài thì đều đã bị khống chế hết rồi.