Lúc Lý Thế Nhiên đi xuống, đồ ăn sáng đã được bưng sẵn ra bàn, đều là điểm tâm đơn giản, cháo trắng với quẩy, cùng với bánh bao.
Những món này hoàn toàn bình thường so với các món Tây mà anh hay ăn.
Cũng không biết Lý Thế Nhiên có ăn được không...
Hứa Như ngồi xuống, thấy gương mặt Lý Thế Nhiên không bộc lộ chút cảm xúc nào, bèn thấy yên lòng.
Cô bẻ một miếng quẩy, đặt vào cái dĩa trước mặt Lý Thế Nhiên: “Nhúng cái này vào ăn cho ngon.”
Lý Thế Nhiên ngẩng đầu lên, cắn một miếng quẩy đã được nhúng trong cháo, xốp giòn, mềm mại.
“Em thích ăn cái này à?” Lý Thế Nhiên hỏi.
“Đúng vậy đó, Hứa Như thích ăn quẩy nhất, nó lại chẳng thích ăn cháo, phải có quẩy mới chịu ăn.” Tống Mỹ ngồi xuống, bà không hề che giấu sự yêu chiều trong ánh mắt.
“Mẹ nấu ngon quá ạ.” Lý Thế Nhiên khen ngợi.
“Mẹ cũng cảm thấy thế, được bác nuôi dưỡng nên con bé này mới xinh đẹp và tràn trề sức sống như thế này!” Tống Mỹ luôn rất tự tin.
Hứa Như cười cười: “Mẹ à, con đẹp tự nhiên đấy.”
“Đều nhờ công của mẹ hết.”
Không khí trên bàn ăn rất hòa thuận, Hứa Như cúi đầu, khóe miệng cong cong.
Nếu như luôn được như vậy thì tốt biết mấy.
Gần đây bệnh viện tăng cường hệ thống bảo vệ giám sát, những truyền đơn nói xấu Lý Thế Nhiên ít hơn rất nhiều, những kẻ cố ý tung tin đồn ác ý đều bị bắt đi truy vấn.
Những lời lẽ trên mạng cũng lặng lẽ biến mất, chắc chắn phía sau sự việc này là một ván cờ của những thế lực khác nhau.
Không lướt thấy bình luận công kích Lý Thế Nhiên, tâm trạng Hứa Như tốt hơn rất nhiều, khỏi cần nghĩ cô cũng biết do nhà họ Tần đang giở trò quỷ, chỉ có điều bọn họ luôn làm ảnh hưởng đến danh tiếng của anh.
Nhìn Lý Thế Nhiên đang tập trung làm thí nghiệm, vẻ say mê dần thoáng hiện lên trong ánh mắt cô.
Vào lúc ấy, điện thoại của Lý Thế Nhiên chợt vang lên, anh không tiện nghe máy nên Hứa Như tiếp giùm anh.
Nhưng lại là quản gia gọi đến.
“Mợ chủ...nhà mình bị mất trộm.”
“Mất thứ gì rồi? Có điều tra ra xem ai đã lấy trộm chưa?” Hứa Như lo lắng hỏi.
Quản gia hơi do dự, vốn dĩ ông ta cứ nghĩ người nghe máy là Lý Thế Nhiên, nhưng nếu là Hứa Như thì ông ta không dám nói.
“Bác Trần.” Hứa Như ngờ vực truy hỏi.
“Mợ chủ, nghe người làm thuật lại, người trộm đồ là bà Tống.”
“Mẹ tôi à?” Giọng nói của Hứa Như vút cao, sao có thể như vậy được?
Lý Thế Nhiên còn đang tập trung làm thí nghiệm, nhưng rốt cuộc Hứa Như thấy sốt ruột, mẹ cô tuyệt đối sẽ không trộm đồ đâu, cô tin tưởng mẹ mình!
Sau khi tắt máy, Hứa Như nhíu mày, nhìn đồng hồ, buổi trưa cô phải về nhà một chuyến!
Nửa tiếng sau, Lý Thế Nhiên mới tháo khẩu trang xuống: “Chuyện gì đấy em?”
“Nhà họ Lý bị mất trộm, bây giờ nghi ngờ kẻ trộm là mẹ em.”
Nghe thấy thế, Lý Thế Nhiên nhíu mày, gần đây nhà thay đổi khá nhiều người làm, xem ra có kẻ không sạch sẽ lẩn trong này.
“Viết hết biên bản của ngày hôm nay đi rồi về.”
Hứa Như gật đầu, trưa hôm ấy, hai người bọn họ cùng về nhà họ Hứa.
Nghe quản gia nói mới biết, thứ bị mất cắp là phỉ thúy ở trong phòng cất đồ cổ. Hứa Như đã vào đây ở lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô biết căn biệt thự này có nơi để cất đồ cổ.
Cho đến tận sáng hôm nay, người làm mới dắt bà ấy đi tham quan biệt thự, bà mới lượn lờ khắp nơi.
“Con gái à, mẹ tuyệt đối không có làm như vậy đâu.” Tống Mỹ sa sầm mặt, vô duyên vô cớ bị chụp tội, khiến cho bà tức giận vô cùng.
“Mẹ, mẹ bình tĩnh lại đi, sẽ điều tra rõ ràng mà.”
“Còn cần phải điều tra à?” Giọng nói của Tống Mỹ trở nên lạnh lùng.
Hứa Như bối rối, cô nhìn sang Lý Thế Nhiên.
Anh bước đến gần bà, dịu dàng nói: “Mẹ đừng lo lắng, chắc chắn con sẽ điều tra xem phỉ thúy đang ở đâu, bọn con tin tưởng mẹ, nhưng vẫn phải điều tra cho ra sự thật.”
Tống Mỹ vẫn cảm thấy tức giận, bà kéo Hứa Như: “Mẹ không thể ở lại nơi này được nữa, mẹ đã sống đến từng này tuổi rồi, còn chưa có bị đổ tội bao giờ đâu!”