Hứa Như bực mình, cô trả lời hết từng bình luận bôi nhọ Lý Thế Nhiên.
Suốt dọc đường trở về nhà tổ, Hứa Như vẫn còn đang ấn trên bàn phím, điện thoại đã liệt luôn rồi, mà bản thân cô hoàn toàn không có cảm giác gì.
Lý Thế Nhiên dừng xe lại, quay đầu nhìn bộ dạng cắn răng nghiến lợi của Hứa Như, bình thường cô luôn dịu dàng nết na, lúc tức giận, trông hết sức đáng yêu.
Anh cười tủm tỉm, đột nhiên nắm tay cô: “Bà Lý, xem ra em rất quan tâm đến anh nhỉ.”
Hứa Như sửng sốt, lúc sực tỉnh táo lại thì cô đã trở về nhà rồi.
“Vì em thấy nhìn không vừa mắt thôi!” Cô nói, rồi đặt điện thoại xuống.
Nhưng cô không hề nhận ra, Lý Thế Nhiên đã kề cận gần mình.
Vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy gương mặt anh tuấn của anh gần trong gang tấc.
Suýt nữa cô đã hôn anh rồi.
Gò má của cô ửng đỏ, chống tay lên lồng ngực của anh: “Em phải xuống xe.”
“Ừm, đừng sốt ruột.” Anh lại nắm chặt tay cô, cánh hôn mỏng của anh hôn lên môi cô.
Hứa Như sững sờ, bọn họ vẫn còn...ở trong xe!
Nhưng mà trước giờ Lý Thế Nhiên đều rất cường thế, càng hôn càng nồng đậm, Hứa Như không chống lại nổi, một hồi lâu sau, cô cảm thấy mình sắp ngạt thở đến nơi, Lý Thế Nhiên mới chịu buông tha cô.
Nhìn thấy vẻ bực bội của cô, Lý Thế Nhiên khẽ mỉm cười.
Hứa Như trừng mắt nhìn anh, rồi lập tức mở cửa xuống xe.
Lúc bấy giờ, điện thoại của Lý Thế Nhiên đổ chuông, người gọi là Lý Thành.
“Chào ông nội.” Anh nhíu mày, gần như có thể đoán được chắc chắn ông ấy gọi mình là vì mấy chuyện gần đây.
“Chuyện gì thế này? Cháu không biết dẹp những tin tiêu cực đó đi sao? Hay là những gì nhà họ Tần nói là đúng!” Lý Thành tức giận nói.
Chuyện này có liên quan đến danh dự của Lý Thế Nhiên, tất nhiên ông cụ Lý rất quan tâm.
“Cháu sẽ xử lý.” Anh lạnh lùng đáp.
“Thế Nhiên, nếu như cần ông nội giúp đỡ, thì con cứ nói thẳng ra, muốn đối phó với nhà họ Tần thì dư sức.”
“Không cần đâu, ông nội, ông cứ nghỉ ngơi ở đó cho khỏe đi, đừng quan tâm đến chuyện bên này.”
“Ông không lo mà được à! Cháu nhìn đi kìa, cái đống báo đó đã viết tới cỡ nào rồi, ban đầu ông không cho cháu làm bác sĩ, cháu nên trở thành người thừa kế của nhà họ Lý chúng ta!” Lý Thành trách móc.
Nếu như Lý Thế Nhiên thừa kế nhà họ Lý, ai dám hắt nước bẩn vào người anh như vậy?
“Cháu tự biết chừng mực mà, ông nội.” Vừa nhắc đến chuyện này, sắc mặt Lý Thế Nhiên đã sa sầm.
Hứa Như nghe thấy giọng điệu sắc sảo của Lý Thế Nhiên, lại còn nhắc đến ông nội, bèn ân cần hỏi han: “Sao thế?”
“Không có gì.”
Hứa Như nhíu mày, bình thường Lý Thành và Lý Thế Nhiên đều rất hòa hợp với nhau, sao bây giờ lại cãi nhau rồi.
Nhưng Lý Thế Nhiên không muốn nói, cô cũng không truy hỏi.
Vào lúc này, điện thoại của Hứa Như đổ chuông, nghe thấy giọng nói run rẩy của Tống Mỹ, trong lòng Hứa Như thấy hoảng hốt, cô nhìn qua Lý Thế Nhiên trong vô thức.
“Tới nhà em.” Cô vừa nói vừa vòng ngược về.
Sau khi cúp máy, gương mặt Hứa Như trắng bệch, thậm chí, cơ thể cô còn đang run rẩy.
Lý Thế Nhiên duỗi tay sang, hỏi dò: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Nhà của em bị đập rồi.”
Hôm nay Tống Mỹ đi mua thức ăn về nhà, chỉ trong vòng một tiếng thôi, mà căn nhà bị đập phá toang hoang.
Lẽ nào, là Trần Minh Thành làm à?
Hứa Như cảm thấy hết sức hoảng loạn, cô an ủi mẹ của mình suốt dọc đường về, nhưng đến bản thân cô cũng cảm thấy buồn bã.
Hứa Như xuống xe, Lý Thế Nhiên luôn nắm chặt lấy tay cô, nhanh chóng gọi trợ lý Cao Bân sang đây.
Ở căn nhà đã cũ, Tống Mỹ ngồi trước cửa, vừa nhìn thấy Hứa Như, bà đã bật khóc nức nở, đến giọng nói cũng đứt quãng: “Con ơi, ai hại nhà chúng ta thế này...sao căn nhà cũ kỹ của chúng ta có thể chịu nổi sự tàn phá thế này chứ...”
Hứa Như ngẩng đầu, lúc ngước mắt lên nhìn, bèn sững sờ.
Còn toang hoang hơn cả trong tưởng tượng của cô nữa kìa, cửa sổ khắp nhà đều bị đập vỡ vụn, cho dù đồ đạc có quý giá hay không thì đều bị quăng quật bừa bãi, đồ dùng trong nhà đều nát bươm.
Đây là nơi cô đã ở từ nhỏ đến lớn, là nhà của cô, người cô run rẩy, phải cắn chặt môi mới nhịn được nước mắt tuôn rơi.