Nhan Như đến Tân Hải không dễ, vì giấy tờ của Nhan Như đều nằm trong tay Đông Phương Mặc, sau khi trở về Hàn Quốc, cô đã đến bộ phận liên quan để khai báo mất và cấp lại, nhưng thủ tục rất rắc rối nên việc cấp lại chưa hoàn thành.
Đạo Kỳ Huyền lại từ chối đến Tân Hải, anh nói anh đã thề không được đặt chân đến Tân Hải, anh không thể vi phạm lời thề của mình.
Park Yongjun cũng không thể đi được, anh ấy hình như có một nhiệm vụ rất khó phải hoàn thành trong ba ngày, vì vậy anh ấy và Đạo Kỳ Huyền phải làm thêm giờ để hoàn thành việc này.
Vậy nên vấn đề đưa Nhan Như đến Tân Hải lần nữa lại đến tay Park Jisun, nhưng mấy ngày nay Park Jisun cũng có chút thời gian rảnh.
"Tại sao tôi lại xui xẻo như vậy? Lần nào tôi cũng phải đưa cô đến nơi ma quỷ đó ở Tân Hải?" Park Jisun vừa lái chiếc du thuyền nhỏ của mình vừa thở dài.
Nhan Như trơ mắt nghe những gì cô ấy nói rồi giận dữ nói lain: "Cô xui xẻo hơn tôi không? Cuối cùng cũng thoát khỏi cái nơi ma quỷ đó, đổi tên đổi họ, sống ở một đất nước xa lạ mấy năm rồi, nhưng bây giờ tôi vẫn phải ngoan ngoãn quay lại cái nơi ma quỷ đó? "
Nghe cô nói, Park Jisun cũng sửng sốt, sau đó cười khổ gật đầu nói: "Đúng vậy, so với cô xem ra tôi may mắn hơn rất nhiều, sau này tôi sẽ không phàn nàn về cuộc sống nữa, có một số chuyện không thể tự mình thay đổi, cũng chỉ có thể thừa nhận số phận."
Nhan Như không cần trả lời những lời của Park Jisun, cô cũng biết Park Jisun đang nói về Đạo Kỳ Huyền, bởi vì cho dù cả trái tim của Park Jisun đã ở trên người Đạo Kỳ Huyền, thì Đạo Kỳ Huyền cũng không chỉ không thể đáp lại những tình cảm của cô ấy, mà còn ở bên cạnh anh trai cô ấy.
Trên đời này có tình yêu nào đau khổ hơn Park Jisun không? Người đàn ông mình thích lại là người yêu của anh trai mình? Tình địch của cô ấy lại là anh trai mình?
Nhưng Nhan Như không có nhiều tâm tue để xem xét những vấn đề này cho Park Jisun, bởi vì toàn bộ trái tim của cô đều đang dành cho Tiểu Mao Vũ.
Cô đã suy nghĩ, liệu Tiểu Mao Vũ có nhận ra Đông Phương Mặc sau khi nhìn thấy Đông Phương Mặc không? Con bé có biết người đàn ông đó không phải là ba của mình, mà chỉ là một ác ma không?
Tiểu Mao Vũ đã lớn lên dưới sự bảo bọc của cô và Đạo Kỳ Huyền, hầu như chưa bao giờ đối mặt với người lạ một mình, vì vậy lần này con bé rơi vào tay của Đông Phương Mặc, khiến Nhan Như lo lắng con bé sẽ bị bắt nạt. (Chị ơi con chị hành hạ anh nhà sắp chết rồi kìa ^~^)
Park Jisun dứt khoát nói: "Rốt cuộc là ba ruột của Tiểu Mao Vũ đã bắt cóc con bé, có người ba nào trên đời này lại nỡ lòng hại con gái mình?"
Nhan Như cười khổ sau khi nghe những lời của Park Jisun, rồi nhàn nhạt nói: "Tôi đã bị chính ba ruột của mình bỏ rơi khi chưa đầy ba ngày sau khi tôi được sinh ra, nếu không phải vì lòng tốt của mẹ tôi đã ném tôi cho người quản gia, thì có lẽ tôi đã không còn trên thế giới loài người này nữa rồi."
Nhan Như dừng lại, rồi thì thầm: "Trên đời này có đủ loại người, nhưng là do cô chưa gặp được."
"Tôi biết trên đời này có đủ loại người," Park Jisun liếc cô một cái rồi nói: "Nhưng không có nghĩa là ai cũng giống như ba cô, anh trai của Đạo Kỳ Huyền không thể giống ba cô được, cô thấy đấy Đạo Kỳ Huyền thích Tiểu Mao Vũ đến mức nào?"
"Nhưng vấn đề là anh ta không biết Tiểu Mao Vũ là con gái của anh ta", Nhan Như thở dài nặng nề, rồi nói thêm: "Tiểu Mao Vũ cũng không biết Đông Phương Mặc là ba ruột của con bé, thì làm sao họ có thể hòa hợp được chứ."