Đông Phương Mặc nghe xong lời củ Vũ Vũ thì sững sờ, sau đó nhàn nhạt nói: "Ta là Đông Phương Mặc, ta cũng không muốn lừa gạt con, nguyên nhân chính là mẹ con đã lừa gạt ta trước, cho nên ta không còn cách nào khác, ta chỉ có thể lừa con trước, sau đó để mẹ của con ngoan ngoãn đến tìm ta."
“Mẹ con lừa chú chuyện gì?” Vũ Vũ càng trở nên không tin tưởng Đông Phương Mặc, hét lên trước khi Đông Phương Mặc kịp trả lời, “Không, mẹ con là người trung thực nhất, mẹ không bao giờ lừa người khác, chú mới là người nói dối, chú nói dối, chú nói dối."
Đông Phương Mặc cảm thấy đau đầu kinh khủng, chưa kể chuyện của anh và Nhan Như không thể giải thích rõ ràng với Tiểu Mao Vũ, hơn nữa người phụ nữ Nhan Như kia nhất định không kể cho con bé nghe về cuộc sống của cô trước kia, vì vậy cho dù anh có thành thật kể lại mọi chuyện thì con bé cũng không tin.
Anh rất nóng nảy nói: "Không được ồn ào, có thể yên lặng một lát được không? Hiện tại đang ở trên máy bay, con có ồn ào cũng vô dụng, mẹ con cũng không nghe thấy."
“Tại sao chú lại phẫu thuật thẩm mỹ giống ba con?” Vũ Vũ giận dữ hỏi Đông Phương Mặc, hai tay chống eo, đôi mắt đen như ngọc nhìn chằm chằm Đông Phương Mặc.
"Ta phẫu thuật thẩm mỹ khi nào? Từ đầu tới cuối ta đã như thế này rồi", Đông Phương Mặc cảm thấy rất thích thú trước biểu hiện của Tiểu Mao Vũ, không nhịn được phản bác: "Mẹ con mới là người phẫu thuật thẩm mỹ, đúng không? Nếu cô ấy là người nói dối, thì cô ấy mới chính là kẻ nói dối, một kẻ nói dối thực sự."
"Chú đang nói nhảm, mẹ con không có phẫu thuật thẩm mỹ", Tiểu Mao Vũ nghe thấy Đông Phương Mặc vu khống mẹ cô bé, không thể không cao giọng hét lên: "Mặc dù hầu hết phụ nữ Hàn Quốc đều phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng mẹ con chắc chắn không hề phẫu thuật thẩm mỹ, bản thân mẹ đã rất đẹp, mẹ là người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới."
Đông Phương Mặc nghe vậy cũng không khó chịu, gật đầu làm theo lời của Tiểu Mao Vũ, "Đúng, đúng, mẹ của con quả thật là người phụ nữ đẹp nhất thế giới, nhưng trước khi phẫu thuật cô ấy không đẹp như vậy."
Tiểu Mao Vũ càng cảm thấy tức giận hơn khi nghe những gì Đông Phương Mặc nói, cô bé giậm chân hét lên: "Chú nói bậy, mẹ con không có phẫu thuật thẩm mỹ, chú mới là người phẫu thuật thẩm mỹ, chú phẩu thuật để trở thành ba con, chú còn nói dối là ba con, khi ba con đến nhất định sẽ không bỏ qua cho chú."
Đông Phương Mặc nghĩ thầm, nếu ba ba con thật sự có thể tới đây, ta nhất định sẽ bóp chết nó, Đông Phương Vũ chết tiệt, ngay cả lời hứa cũng không giữ được, lại còn hất tay trên của ta, gặp chị dâu năm năm rồi mà nó còn không thèm báo lại cho anh trai nó là ta đây, lại còn chạy sang cưới chị dâu nó, trên đời này còn có luân thường đạo lý hay không?
Tiểu Mao Vũ vẫn đang ồn ào, nhưng sự kiên nhẫn của Đông Phương Mặc cũng đã cạn kiệt, anh đi đến một bên giường nằm xuống, lấy gối che tai lại, mặc kệ cô bé còn đang không ngừng mắng "đồ dối trá, đồ dối trá", anh xem tiếng của cô bé như tiếng muỗi vo ve.
Suy cho cùng, Tiểu Mao Vũ cũng chỉ là một đứa trẻ, ồn ào, la lối, la hét một hồi cũng thấm mệt, mà Đông Phương Mặc thì vẫn nằm trên giường như người chết, thấy vậy cô bé tức giận leo lên giường.
Nhìn thấy Đông Phương Mặc đang ôm gối trong tay bịt tai không để ý đến mình, cô bé tức giận bước tới, không thèm nghĩ ngợi cắn vào cổ tay Đông Phương Mặc.
“Ôi!” Đông Phương Mặc đau đớn kêu lên, theo bản năng quay lưng lại, nhưng vô tình đẩy Tiểu Mao Vũ đang cắn chặt cổ tay mình xuống giường.