Anh nghĩ lại, nếu không thể tự mình đưa Nhan Như đi, vậy anh có thể hợp tác với Đông Phương Mặc không? Nhưng như vậy Đông Phương Mặc sẽ biết anh không làm nhà sư tại chùa Lianhua ở Las Vegas thì sao?
Đạo Kỳ Huyền u sầu, tự hỏi liệu sau này gặp lại Đông Phương Mặc, anh và Đông Phương Mặc nên nói gì?
Nhắc lại chuyện cũ? Hay là cãi nhau?
Ngoài ra, anh có muốn nhận lại Đông Phương Mặc không?
Nhưng lúc này anh lại phát hiện những vướng mắc này hoàn toàn là không cần thiết, bởi vì mặc dù Đông Phương Tuấn và người của cậu ta đã xuống khỏi du thuyền, nhưng họ không đưa Nhan Như theo lên đảo.
Ngay lập tức anh biết quyết định cập bến đảo Tinh Nguyệt của Đông Phương Tuấn là quyết định tạm thời, có lẽ ban đầu cậu ta định đến đảo Băng Hỏa, có thể đảo Băng Hỏa chưa chuẩn bị xong hoặc tình hình của đảo Băng Hải hôm nay không hợp tín người, vì vậy, họ đã vội vằng thay đổi kế hoạch.
Lý do tại sao Đông Phương Tuấn không đưa Nhan Như lên đảo là vì trên đảo Tinh Nguyệt không có nơi nào để giam giữ Nhan Như, nên để Nhan Như lại trên du thuyền sẽ an toàn hơn là đưa cô đến đảo.
Sau cùng, Đông Phương Tuấn cũng sợ Đông Phương Mặc sẽ đột ngột thay đổi ý định, từ chối giao dịch với cậu ta, như vậy chẳng phải cậu ta làm chuyện vô ích hay sao?
Đối với Đông Phương Tuấn để Nhan Như trên du thuyền là biện pháp an toàn nhất, nhưng cũng là cách thuận tiện nhất để anh giải cứu Nhan Như.
Sau khi đợi Đông Phương Tuấn và người của cậu ta lên đảo Tinh Nguyệt, anh ngay lập tức thông báo cho Park Yongjun bằng điện thoại hàng hải của mình để anh ta lái tàu ngầm anh đã để phía dưới đảo Tinh Nguyệt đến.
Anh nhanh chóng mặc đồ lặn vào rồi giấu du thuyền dưới gốc cây to trên một hòn đảo vô danh gần đảo Tinh Nguyệt nhất rồi cả người từ trên mặt biển lặn xuống.
Đông Phương Tuấn bố trí người trên du thuyền, những người này sẽ nhìn chằm chằm vào tàu bè qua lại trên biển, vì họ cho rằng người đến cứu Nhan Như sẽ đi bằng du thuyền.
Chỉ là bọn họ không ngờ sẽ có người lặn xuống biển, cho nên những người này cũng không biết Đạo Kỳ Huyền có mặt ở dưới du thuyền từ lúc nào.
Đạo Kỳ Huyền đi vòng quanh du thuyền, cuối cùng cũng tìm được nơi giam giữ Nhan Như, bởi vì tường của nơi này được làm bằng vật liệu đặc biệt, chỉ có một cửa sổ không lớn hơn lòng bàn tay là bao nhiêu, chính là nơi này, còn các cửa sổ khác đều sáng sủa và sạch sẽ, rèm cửa cao từ trần đến sàn tạo ra sự tương phản rõ nét.
Vật liệu đặc biệt rất cứng, anh biết không thể cắt bằng dao thông thường, nhưng anh không chỉ có một lưỡi dao tốt mà còn có một chiếc cưa điện siêu nhỏ.
Anh từ từ leo lên dọc theo mép du thuyền, thật may là đảo Tinh Nguyệt luôn tối tâm mờ mịt 24/24, mà anh lại mặc đồ nâu đến rất khó bị phát hiện.
Anh dán cả người vào du thuyền như một con dơi, dùng cưa máy thu nhỏ để cưa vật liệu đặc biệt, mặc dù cưa và vật liệu đặc biệt cọ xát sẽ có tiếng ồn nhẹ, nhưng do gió biển quá mạnh lại thêm sóng lớn, nên những âm thanh này đã bị nhấn chìm.
Anh nhìn thấy khuôn mặt của Nhan Như đang ló ra ngoài cửa sổ nhỏ thì thấy anh đang chăm chỉ làm việc, anh lập tức làm động tác an tâm cho cô, sau đó đẩy nhanh động tác cưa vật liệu đặc biệt trên tay.
Nhan Như rất cao hứng, cả người căng thẳng nhìn chằm chằm cửa sổ nhỏ, dần dần, Đạo Kỳ Huyền đã tiễn một phần lớn của sổ, chiều ngang của cửa sổ đã đủ lớn, nhưng chiều dọc thì không đủ.