Bởi vì chốn mấy ác ma ở Tân Hải mà phải mắc kẹt ở đây, chưa kể bây giờ cô rất giống Tịch Mộ Tuyết, không biết Tịch Mộ Tuyết có bao nhiêu kẻ thù bên ngoài, nếu họ đang tìm cô ta thì tính mạng của cô cũng mất một nữa.
Nhan Như muốn trốn về Hàn Quốc, tất nhiên cô không thể nói thẳng với Má Vương, vốn dĩ cô rất tin tưởng Má Vương, nhưng vì Má Vương nói với cô bà đã đưa cho Tịch Mộ Tuyết tấm chi phiếu 500.000 NDT kia nên cô biết Tịch Viễn Trình có thể có, nếu ông ta còn sống, thì cô phải đề phòng cả Má Vương.
Má Vương trước đây đối xử với cô rất chân thành, cô biết điều này, cô chỉ lo lắng Má Vương hiện tại có bị Tịch Viễn Trình lợi dụng hay không?
Đương nhiên, những thay đổi này trong lòng Nhan Như Má Vương không biết, bà chỉ tiếp tục nói với Nhan Như: "Mộ Như, ta biết con đối với quan hệ giữa ta và ba con có chút kỳ lạ, bởi vì..."
Má Vương nói đến đây, mặt bà lại đỏ bừng, cúi đầu, trầm giọng nói: "Lúc đó nhà ta rất nghèo, chồng mất sớm, để lại một đứa con trai mới vài tuổi, ta lại chỉ có một mình."
Nhan Như biết được từ lời kể của Má Vương rằng ba cô quan hệ với bà chỉ vì tiền, ba cô không dám ra ngoài tìm tình nhân nên chỉ có thể tìm người hầu trong nhà vì ông ta sợ hình ảnh hoàn hảo mà ông ta xây dựng về một người chồng tốt, người ba tốt, yêu thương gia đình, yêu vợ yêu con bị phá hủy.
Cô phải thừa nhận cô rất đơn giản, không có đầu óc, lời giải thích của Má Vương có vẻ hợp lý, hành động này rất giống với Tịch Viễn Trình.
Cô nói với Má Vương rằng cô muốn trốn thoát, Má Vương vội vàng thuyết phục cô đừng có ý nghĩ đó nữa, hiện tại chúng ta đang ở trên một chiếc du thuyền, chúng ta lại không biết chiếc du thuyền này trông như thế nào, thì làm sao cô có thể trốn thoát? Nhảy xuống biển, đừng nói cô không biết bơi, dù biết bơi cũng không thể bơi vào bờ?
Nhan Như vừa nghe Má Vương nói xong thì vô cùng sửng sốt, vội vàng đứng dậy chạy tới cửa sổ nhỏ xem xét, hóa ra bên ngoài là một khoảng bao la.
Thực sự ở trên biển! Nhưng tại sao Đông Phương Tuấn lại đưa cô lên du thuyền? Cậu ta không phải định đổi cô lấy 11 tỷ của Đông Phương Mặc sao?
Ở Nhất Thốn Mặc, khuôn mặt của Đông Phương Mặc đen như Bao Công.
Chú Liễu cảnh giác nhìn anh, rồi nói nhỏ: "Tam thiếu gia vừa rồi gọi điện nói 11 tỷ là giá thấp nhất, nếu anh thấy đắt quá thì không cần nữa, vì Nam Cung Tần nhất định sẽ đồng ý với cái giá này."
Đông Phương Mặc tức giận đến mức đập tay lên thành ghế sô pha, may là miếng da ghế dày, nếu là ghế sô pha mà bằng gỗ đặc, có lẽ đã vị anh đập vỡ tan tành.
11 tỷ, đây là cái giá mà người em thứ ba yêu quý một thời của anh đưa ra, lại còn dùng Nam Cung Tần ở Singapore để tống tiền anh, chuyện này đúng là điên rồ.
Anh có 5 tỷ cổ phiếu còn lại trong tập đoàn Đông Phương, nói cách khác, nếu tất cả số cổ phiếu còn lại của anh ở Tập đoàn Đông Phương được trao cho Đông Phương Tuấn, thì anh cũng phải trả thêm 6 tỷ cho Đông Phương Tuấn.
Được rồi, Đông Phương Tuấn tính toán rất chính xác, tập đoàn Đông Phương đã hoàn trả cho anh khoản tiền hoàn lại cổ phiếu đầu tiên là 2 tỷ vào năm trước, năm ngoái, họ đã hoàn trả cho anh phần thứ hai là 3 tỷ, cộng cả năm trước và năm ngoái, tổng số của cổ phiếu 5 tỷ.
Tổng số tiền có được năm trước và năm ngoái cộng với cổ phần của anh ở tập đoàn Đông Phương là 10 tỷ NDT, thiếu 1 tỷ NDT so với 11 tỷ mà Đông Phương Tuấn yêu cầu.