Đông Phương Tuấn không nói tiếp, đối với người phụ nữ cậu thích, cậu chắc chắn phải giành được, bởi vì cậu không còn là một cậu bé ngốc nghếch sáu năm trước mong muốn anh cả của mình sẽ đối tốt với Mộ Như.
Anh cả là một kẻ vô cùng độc ác, nhất là khi ép Mộ Như uống thuốc phá thai, những cách làm tàn nhẫn như vậy thật không đáng để Mộ Như hy sinh cả tuổi xuân.
Nhan Như không biết Đông Phương Tuấn sẽ làm gì, nhưng vì Đông Phương Tuấn có ý định để cô một lần nữa quay lại bên cạnh Đông Phương Mặc, nên cô không có tâm trạng để biết sau này cậu sẽ làm gì.
Cô không nghĩ về Đông Phương Tuấn nữa, cô chỉ đang nghĩ, nếu cô trở về Nhất Thốn Mặc lần nữa, liệu cô có thể đưa má Vương về cùng nhau không, bởi vì Lãnh Lôi Đình đã thả má Vương rồi.
Sau khi Đông Phương Tuấn bước ra khỏi mật thất, Má Vương cũng đi vào, nhìn thấy Nhan Như, bà không khỏi lau nước mắt nói: "Tiểu thư, cô không soa chứ?"
Nhan Như lắc đầu, hơi ngẩng đầu lên, chất lỏng ấm áp xoáy vào hốc mắt.
Cô không biết số phận của mình ra sao, từ nhỏ cô đã bị xem là chướng tai gai mắt, cô bị xem là mang đến tai họa cho gia đình, khi cô đã lớn thì nhà họ Tịch lại gặp phải tai họa, nhưng -
Cô đúng là một ngôi sao chổi thê thảm, ác ma Đông Phương Mặc không chịu buông tha cho cô, anh không muốn rời khỏi Tịch Mộ Tuyết, trực tiếp đưa cô từ Paris trở về Nhất Thốn Mặc.
Hiện tại đã ổn rồi, cuối cùng cô cũng thoát khỏi tay Đông Phương Mặc, nhưng cuối cùng lại rơi vào tay Đông Phương Tuấn!
Chúa ơi, ông đối với tôi tàn nhẫn với tôi như vậy sao? Ông không muốn tôi sống yên ổn sao? Tạo sao còn để tôi rơi vào tay Đông Phương Mặc?
“Tiểu thư, con đừng buồn nữa,” Má Vương chạy tới khuyên cô rồi thở dài nói: “Đời người ai cũng phải trải qua nhiều chuyện, có những chuyện khiến con buồn phiền thì con là làm gì cũng vô ích thôi."
Nhan Như gật đầu, dùng hết kiên trì để ép chất lỏng ấm áp trong hốc mắt lại, sau đó nhìn Má Vương, trầm giọng hỏi: "Má Vương, mấy năm nay má đã ở đâu? Con từng đi tìm má nhưng không thể tìm thấy."
Nhan Như không nói dối, cô đã tìm má Vương, cách đây 6 năm, mẹ cô Đỗ Tâm Duyệt bị bệnh cần tiền đi khám, lúc đó cô đã nghĩ đến việc từng đưa cho Má Vương 500.000 NDT.
Chỉ là lúc đó cô không biết nên tìm ở đâu, tìm mãi cũng không thấy, không ngờ sáu năm sau, cô thật sự sẽ gặp lại Má Vương ở Long Hổ Các của Lãnh Lôi Đình.
“Năm đó khi nhà họ Tịch phá sản, ta cũng bị sa thải.” Má Vương chìm vào ký ức kể lại.
Vốn dĩ, khi nhà họ Tịch bị chủ nợ bao vây, Tịch Viển Trình vì quá luốn cuống nên vội vàng đi gom góp tiền, còn Đỗ Tâm Duyệt thì thu xếp việc của gia đình, trước hết là đuổi người hầu.
Má Vương cũng bị đuổi, Đỗ Tâm Duyệt nghĩ bà đã ở nhà họ Tịch khá lâu nên đã tặng bà một ít đồ trang sức trước khi bà rời đi, Má Vương không nhận, bà nói nhà họ Tịch đang thiếu tiền mà những thứ này có thể đổi thành tiền.
Đỗ Tâm Duyệt vừa khóc vừa nói món nợ khổng lồ mà nhà họ Tịch mắc phải cho dù lấy những thứ này đổi thành tiền cũng không có tác dụng gì cả, thà để bà mang đi còn có cơ hội vào tay của hai cô con gái của nhà họ Tịch nếu sau này có gặp lại họ.
Vì vậy, Má Vương rời đi, mang theo một ít đồ trang sức mà Đỗ Tâm Duyệt đưa cho bà cùng với tấm chi phiếu 500.000 mà Mộ Như từng đưa cho bà.