Đạo Kỳ Huyền không sai, công viên quốc gia Kruger này thật sự không phải nơi dành cho ký họa, bởi vì khi bạn thực sự tiến sâu vào nội địa, bạn còn chưa nói đến việc ký họa, thì bạn sẽ còn không dám xuống xe để đi xem động vật.
Tiểu Mao Vũ bẩm sinh đã là người táo bạo, không hài lòng với việc ngồi trong xe nhìn các con vật đang chạy, còn la hét đòi xuống xe chụp ảnh.
May mắn là Đạo Kỳ Huyền đã ôm lấy cô bé, vừa ôm cô bé trong tay, anh vừa nhanh chóng an ủi cô bé nói: "Bé con, con không thể tùy tiền xuống xe ở nơi này, con không thấy mấy con sói đó đang rất đói sao, nếu bây giờ con xuống đó, con sẽ trở thành món ngon của chúng đấy, con là một đứa bé vừa nhỏ hồng vừa mềm mại, có thể chúng sẽ nuốt con chỉ trong một miếng, khi đó, mẹ của con và ba sẽ tìm thấy con ở đâu đây?"
“Ba có thể mổ bụng chúng ra, rồi moi con ra khỏi bụng chúng?” Vẻ mặt Tiểu Mao Vũ vô tội, không hề bị lời nói của Đạo Kỳ Huyền làm cho run sợ.
Đạo Kỳ Huyền lập tức hít một hơi để ổn định, sau đó lấy tay lau mồ hôi trên trán, rồi lo lắng nói: "Bé con, con thấy mẹ con và ba nhát như thế nào? Chúng ta không can đảm bằng con, huống chi chúng ta còn không dám đi tìm gấu, sói, sư tử, cũng đánh không lại bọn chúng? Nếu như con bị ăn thịt rồi hai chúng ta cũng bị ăn luôn thì sao?"
"Vậy thì chúng ta hãy sống ở trong bụng bọn chúng? Hì hì..." Tiểu Mao Vũ đắc thắng cười, không có một chút sợ hãi, từ trong miệng nói ra xem bao tử động vật như là nhà ở.
Nhan Như không nói nên lời sau khi nghe Tiểu Mao Vũ nói, con nhóc này thực sự không biết gì hay đang giả vờ không biết gì vậy? Cô bé thường xem rất nhiều phim hoạt hình, có phải là đồ ngốc thật không?
Sau khi chơi ở Công viên Quốc gia Kruger một ngày, họ đã quan sát hết các loài động vật hoang dã, Nhan Như mệt đến mức bở hơi tai, nhưng Đạo Kỳ Huyền và Tiểu Mao Vũ vẫn tràn đầy năng lượng.
Trở về khách sạn, điện thoại di động của Đạo Kỳ Huyền reo lên như chết người, anh nhanh chóng lấy điện thoại ra rồi đi ra ban công để trả lời cuộc gọi, Nhan Như thì đang bận phân loại DV mà anh đã quay vào ngày hôm nay.
Khi kết thúc cuộc gọi, Đạo Kỳ Huyền bước vào, nhìn họ nói với vẻ bất lực: "Ngày mai chúng ta sẽ trở về Hàn Quốc, Yongjun vừa gọi..."
"Con không thích Park Yongjun," Tiểu Mao Vũ nhanh chóng giành lời Đạo Kỳ Huyền, sau đó tức giận nói: "Mỗi lần chúng ta ra ngoài chơi, chúng tôi còn chưa chơi đủ, thì chú ấy sẽ gọi rồi phá hủy mọi chuyến đi chơi!"
Nhan Như sững sờ sau khi nghe Tiểu Mao Vũ nói, sau đó không thể nhịn được cười hahaha, rồi lặp lại lời nói của con gái: "Đúng vậy, không chỉ Park Yongjoon là một kẻ phá hoại, mà Park Jisun cũng là một kẻ phá hoại, hai anh em họ luôn gặp rắc rối cho chúng tôi."
Đạo Kỳ Huyền quyết liệt chờ đợi Nhan Như nói xong rồi nói: "Đúng vậy, bạn của em không phải là kẻ phá hoại? Họ rất tốt anh chưa thấy ai đối xử tốt với Tiểu Mao Vũ của chúng ta như vậy, đặc biệt là Nam Kha......"
Ngay khi Đạo Kỳ Huyền nói câu này, điện thoại di động của Nhan Như vang lên, cô lập tức tạm dừng lời của anh lại, sau đó nhanh chóng cầm điện thoại di động lên nhìn, thì ra là Nam Kha gọi.
Cô lập tức làm động tác tạm dừng với Đạo Kỳ Huyền, sau đó cầm điện thoại quay người bước ra ban công, vì Nam Kha đang ở Pháp nên đây là cuộc gọi quốc tế.