“Tại sao anh lại đi theo?” Nhan Như chỉ cảm thấy có chút không đúng, đưa tay dụi dụi mắt, “Đây là Hoa Kỳ hay Hàn Quốc?
"Vớ vẩn," Đạo Kỳ Huyền trừng mắt nhìn cô: "Tôi tình cờ đến Mỹ để làm ăn, vốn dĩ tôi định gặp gỡ những người đó ở quảng trường này, ai biết được lại thâyd cô ngủ ở đây, cô nghèo đến mức không đi tìm một khách sạn để ở à? Còn số tiền tôi đưa cho cô đâu? Chẳng lẽ cô đã tiêu hết rồi?"
Nhan Như đỏ mặt khi nghe anh hỏi, cô nhanh chóng lắc đầu: "Tiền đang ở trong túi, vẫn còn rất nhiều tiền, hôm nay tôi không tiêu nhiều tiền ngoại trừ đi ăn."
"Vậy sao cô không đi tìm khách sạn? Cô không biết mình là phụ nữ mang thai sao?" Đạo Kỳ Huyền hung dữ nhìn cô, "Cô không biết tự chăm sóc cho mình thì làm sao có thể chăm sóc cho đứa con trong bụng của cô?"
Nhan Như không nói nên lời, cô đúng là không đúng khi ngủ ở đây, sàn gạch lạnh lẽo sẽ rất dễ ốm, lại còn đang là phụ nữ có thai, như vậy sẽ làm tổn thương đến đứa bé của cô.
Thấy Nhan Như không nói, Đạo Kỳ Huyền cũng không tiếp tực la cô, vươn tay kéo cô dậy: "Đi thôi, đã ăn gì chưa?"
Nhan Như lắc đầu, cô đã không ăn gì một ngày rồi, hôm nay để tìm được Trịnh Nhất Phàm, cô đã ra ngoài mua hai cái bánh mì và một hộp sữa khi ngồi đợi Trịnh Nhất Phàm.
"Vậy thì chúng ta đi ăn tối trước đi," Đạo Kỳ Huyền vừa nói vừa giúp Nhan Như kéo vali của cô, rồi dẫn cô đi trước: "Sau bữa tối, tôi sẽ đích thân đưa cô đến gặp Trịnh Nhất Phàm, nhìn cô như vậy tôi thực sự không yên tâm”.
“Tôi sẽ không đi tìm Trịnh Nhất Phàm nữa,” Nhan Như buột miệng nói, cô không cần nghĩ.
Đông Phương Vũ lập tức kinh ngạc nhìn cô, vội vàng hỏi: "Sao vậy? Cô bị cái gì kích thích sao? Cô không phải nói người đàn ông tốt nhất trên thế giới này là Trịnh Nhất Phàm sao? Cô cũng thích Trịnh Nhất Phàn nhất, sao không đi tìm anh ta nữa?"
"Không," Nhan Như trả lời sau khi cân nhắc một lúc, "Trịnh Nhất Phàm thích tôi, nhưng lúc đó là khi tôi ở một mình, còn bây giờ tôi vẫn còn một đứa bé trong bụng, đã được bốn tháng rồi, tôi không biết Trịnh Nhất Phàm có chấp nhận đứa trẻ này hay không, ngay cả khi anh ấy chấp nhận nó, tôi thấy chuyện đó cũng không công bằng với anh ấy, vì vậy tôi nghĩ tốt hơn là không nên tìm anh ấy nữa."
“Nếu anh ta thực sự yêu cô, thì anh ta sẽ đối xử với con của cô như con ruột của mình”, Đông Phương Vũ cau mày, rồi nói: “Chắc cô đã từng nghe qua câu thành ngữ Ái ốc cập ô*, tôi nghĩ Trịnh Nhất phàm sẽ..."
*Yêu ai yêu cả đường đi
“Đừng nhắt đến Trịnh Nhất Phàm nữa được không?” Nhan Như nhanh chóng cướp lời, sau đó nhìn sang anh nói: “Đạo Kỳ Huyền, anh không phải nói muốn đưa tôi đi ăn sao? Tôi đói quá không còn sức nữa rồi."
“Được, được rồi, đi ăn cơm trước đã” Đạo Kỳ Huyền thấy cô làm ra trạng thái đói bụng liền đi theo, may mà cách đó không xa có một nhà hàng, anh liền đưa cô đến đó.
“Cô thật sự không đi tìm Trịnh Nhất Phàm sao?” Đạo Kỳ Huyền nhìn người phụ nữ đang ăn như hổ đói, nhíu mày, người phụ nữ này cũng thật là, không giống như một số phụ nữ luôn thích làm ra mình làm người phụ nữ nhỏ nhắn quyến rũ trước mặt những anh chàng đẹp trai, thật giả tạo.
“Không đi nữa,” Nhan Như trả lời rất đơn giản, không chút do dự.
Thực ra, trong lòng cô nói, tôi đã đi tìm Trịnh Nhất Phàm rồi, sự thật cũng đã nghiền nát tôi rồi, bây giờ tôi nghĩ mình phải tránh mặt Trịnh Nhất Phàm khi nhìn thấy anh ấy, làm sao tôi còn có thể tìm anh ấy được chứ?