Hai giờ sau, cô được hai người đó đưa trở lại hòn đảo cũ, nhưng hòn đảo đã không còn một bóng người, căn phòng lớn mà Nam Cung Tần ở cũng biến mất, chỉ còn lại căn phòng đã nhốt cô.
Hai người kia tìm kiếm trên đảo một hồi, thấy không tìm được Tịch Mộ Tuyết nên quay người trở lại du thuyền, Mộ Như nhanh chóng đuổi theo cầu xin: “Hai anh, có thể đưa tôi đi cùng được không? Các anh nhìn tôi cũng thấy rồi, nơi này là một hòn đảo hoan, lại không có gì ngoài những con thú nhỏ, các anh có thể mang tôi theo không, chẳng lẻ các anh lại để tôi ở đây để cho răn ăn thịt tôi sao?"
Có lẽ hai người này thấy cô tội nghiệp, trên người lại mặc bộ đồ nam không chỉnh tề, gương mặt phờ phạc, mệt mỏi.
Cuối cùng, dưới sự van xin lặp đi lặp lại của Mộ Như, hai người của Lãnh Lôi Đình đã không bỏ rơi cô mà đưa cô lên du thuyền một lần nữa, rồi đưa cô cùng đi tìm Tịch Mộ Tuyết.
Họ đã tìm mấy hòn đảo gần đó nhưng vẫn không tìm được, hai người cáu kỉnh nói, Tịch Mộ Tuyết sinh ra để chết, nợ tiền của anh Lãnh chúng tôi không chịu trả, còn bỏ dám trốn khi sắp bị Lãnh tổng của chúng ta bắt được, nhất định phải bán cô ta vào chốn nhục dục.
Sau khi nghe những lời họ nói, Mộ Như cảm thấy vô cùng sợ hãi, cô cảm thấy Lamhx Lôi Đình không phải là một người tốt, vì vậy khi nhìn vào một hòn đảo lớn, có những tòa nhà trên đó, cô nói với hai người họ: "Các anh có thể thả tôi ở hòn đảo đó được không?"
Hai người đó cảm thấy kỳ lạ, không khỏi hỏi: "Trên hòn đảo đó cô có người quen nào không?"
Mộ Như lắc đầu, trầm giọng nói: "Không có, tôi chỉ có một mình, trên đời này người quen duy nhất của tôi chính là Tịch Mộ Tuyết, nhưng các anh cũng tìm không thấy cô ta."
“Nếu không có người quen, vậy cô định làm gì trên hòn đảo đó?” Hai người đó bối rối.
"Tôi đi đâu cũng không có người quen, nên không phải ở đâu cũng giống nhau sao?" Mộ Như nhìn hai người bọn họ rồi nhanh chóng nói: "Cầu xin hai người, cứ để cho tôi đi, tôi không muốn quay lại với các anh, anh Lãnh của các amh.."
"Anh Lãnh của chúng ta khá tốt, chủ yếu là do chị gái của cô là Tịch Mộ Tuyết quá nham hiểm", một người trong số họ nhanh chóng cướp lời Tịch Mộ Như, sau đó không đợi Mộ Như lên tiếng liền nói, "Đừng nói nữa, nếu không tìm thấy Tịch Mộ Tuyết, thì chúng tôi sẽ đưa cô trở về để anh Lãnh xử lý, nên việc thả cô ở đâu không còn quan trọng nữa. "
“Nhưng mà, tôi không phải là người mà các người cần,” Mộ Như lo lắng hét lên, không nhịn được lớn tiếng nói: “Thà để các anh ném tôi lên hòn đảo đó, còn hơn bị các anh đưa về giao cho Lãnh Lôi Đình."
“Đừng làm ồn nữa,” người đàn ông lái du thuyền kia sốt ruột gầm gừ: “Nếu còn làm ồn, tôi sẽ dán băng keo vào miệng cô”.
Mộ Như dừng nói ngay, dán băng keo trên miệng rất khó chịu, quan trọng nhất là khi miếng băng dính bị xé ra, lông quanh miệng sẽ bị kéo ra theo, rất đau.
Hai người lái du thuyền gần một tiếng đồng hồ, một người vừa nghe điện thoại vừa hét lên với người đang điều khiển du thuyền: "Anh Lãnh vừa gọi, chúng ta đừng quay lại chỗ cũ, bây giờ anh đã lên du thuyền Babu, bảo chúng ta nhanh chóng lên du thuyền Babu để đi thăm sòng bạc trên biển của người khác, nhanh chóng quay đầu lái xe về phía tây."