Trên du thuyền, Tịch Mộ Như và Nam Cung Tần đã quay bàn xoay nhiều lần nhưng những gì cô mặc lúc này chỉ còn chiếc quần lót và áo lót xinh xắn,
Thực ra Mộ Như cũng đã nhìn ra ra một chút kinh nghiệm, biết tầm quan trọng của sức mạnh đối với cái đĩa, nhưng một chút kinh nghiệm thực sự không đáng nói so với người dày dặn kinh nghiệm như Nam Cung Tần.
May mắn thay, tình hình hiện tại của cô và Nam Cung Tần đều ngang ngửa nhau qua mấy lần quay đĩa, bây giờ cô đang rất nỗ lực để giành lại quần áo và giày dép của mình, rồi từ từ giành được những thứ mặc cả của Nam Cung Tần.
Mộ Như đỏ mặt xấu hổ vì 3 vòng đều lộ ra trước mặt những người đàn ông ở đây, cô cứ tự nhủ rằng mình đang trình diễn áo tắm, Nam Cung Tần và những người đàn ông mặc đồ đên ở đây là ban giám khảo.
Nam Cung Tần nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xấu hổ đến mức như trứng vịt vừa chín tới của Tịch Mộ Như, thực ra thì dáng người của Tịch Mộ Như hiện tại không được tốt lắm, ít nhất là hiện tại, có vẻ như không còn dễ thương nữa, cô quá đầy đặn, eo không thon nhưng hai chân thon dài trắng nõn thanh tú làm cho người ta mơ màng, liền muốn kéo cô đến.
Đánh bạc không chỉ là một việc cần kỹ thuật mà còn cần chiến thuật tâm lý, khi gặp bất lợi thì không được hoảng sợ, phải vững vàng, nếu không sẽ thua không còn gì.
Phẩm chất tâm lý của Mộ Như kuôn rất tốt, tất cả là do cô đã thích ứng với môi trường mà cô đã ở từ khi còn nhỏ dưới sự áp bức của Tịch Mộ Tuyết, cô đã ở vào thế thiệt thòi trong một thời gian dài, trên thực tế, cô đã quen với cuộc sống chịu nhiều thiệt thòi.
Cô ổn định tinh thần ngay cả khi cô thắng hoặc thua, vì vậy cô đã lặp đi lặp lại hàng chục lần, dù thắng hay thua, cô vẫn duy trì phong độ.
Thực ra lúc này cô thực sự rất mệt, sáng nay cô đi ngoài, mặc dù không có thời gian nhiều nhưng cô biết cô là một người phụ nữ mang thai, hiện tại cô không những chưa ăn gì mà còn không được nghỉ ngơi, tinh thần lại rất hoảng loạn.
“Tịch Mộ Như, lại đến lượt em quay đĩa rồi” Nam Cung Tần liếc nhìn Tịch Mộ Như, người đang rất mệt mỏi, nhàn nhạt nhắc nhở cô, nhưng trong mắt anh ta đã hiện lên một nụ cười.
Tịch Mộ Như, người phụ nữ đã cứu anh ta sáu năm trước, người phụ nữ đã cho anh ta cuộc sống thứ hai, người phụ nữ mà anh ta từng nghĩ sẽ là vợ anh ta, nhưng bây giờ--
Lúc này, cô đứng ở nơi đó, vẻ mặt mệt mỏi nhưng vẫn bình tĩnh, mặc dù trên người chỉ còn mặc ít ỏi, nhưng trên mặt cũng không lộ ra vẻ hoảng sợ.
Khi đó cô không nhìn anh ta nữa, nhưng trong mắt anh ta Tịch Mộ Như là duy nhất, khuôn mặt bướng bỉnh và bất cần, vẻ mặt không chút sợ hãi và hành động đập đầu vào tường trên du thuyền vào năm ngoái khiến anh ta càng có ấn tượng về cô ngày càng sâu sắc hơn.
Người phụ nữ này vốn dĩ thuộc về anh ta, Chúa muốn anh ta gặp cô trước Đông Phương Mặc, nhưng tại sao... anh ta lại không thể có được cô?
Anh ta không thể để cô tiếp tục thắng, nếu không, anh ta thực sự sẽ không thể có được cô, khả năng hiểu biết của người phụ nữ này quá cao, cô đã biết vận dụng lực của tay đối với tốc độ quay của bàn xoay.
Anh ta nhìn ngón trỏ và ngón cái của cô kẹp bàn xoay và nhẹ nhàng kéo nó ra, ngay lập tức hiểu Tịch Mộ Như sẽ thắng lần này, vì cô đã sử dụng lượng sức vừa phải.