“Được rồi, tôi không tin những gì các cô nói.” Nam Cung Tần phất tay một cái rồi nói nhỏ với người mặc đồ đen đang đứng bên cạnh, người mặc đồ đen gật đầu rồi bước nhanh ra ngoài.
“Anh muốn làm gì chúng tôi?” Khuông Doanh Doanh nhìn Nam Cung Tần đang ngồi trên sofa, cô nhanh chóng hỏi.
“Haha, là gì mà vội vàng vậy?” Nam Cung Tần mỉm cười, thân thể đang ngồi đang đứng lên, đi tới bên cạnh Khuông Doanh Doanh, đưa tay nâng cằm cô ta lên, giễu cợt hỏi: “Cha của cô là Thị trưởng Khuông à?"
“Đúng vậy!” Khuông Doanh Doanh ngẩng đầu lên, đáp lại bằng giọng ngạo mạn.
“Ồ,” Nam Cung Tần ồ lên một tiến, không tranh cãi với Khuông Doanh Doanh nữa, anh ta đi về phía Tịch Mộ Như.
Mộ Như theo bản năng lùi lại, đối với Nam Cung Tần, cô đã có một cuộc đối đầu với anh ta trên du thuyền, cô biết người đàn ông này, cũng BT như Đông Phương Mặc.
"Tịch Mộ Như," giọng nói của Nam Cùng Tần trầm xuống, thấy cô vẫn lui về phía sau, không khỏi cau mày nói: "Tôi nghĩ em không quên hôn ước của chúng ta? Hiện tại em là một người phụ nữ độc thân, Vậy nên, em cũng nên hoàn thành hôn ước này mà kết hôn với tôi, phải không?"
Mộ Như rất sốc khi nghe anh ta nói đến hôn ước của cô với Nam Cung Tần, trời ơi, sao cô lại quên chuyện này được?
“Cái gì, anh và Tịch Mộ Như có hôn ước sao?” Khuông Doanh Doanh tỏ ra vô cùng hứng thú, tiến về phía Mộ Như, sau đó cười hỏi: “Còn có chuyện này sao?
"Tất nhiên là có," Nam Cung Tần rất không hài lòng với hành động gián đoạn của Khuông Doanh Doanh.
"Ồ, được rồi," Khuông Doanh Doanh ngay lập tức lộ ra vẻ ân cần, sau đó quay đầu nhanh chóng thuyết phục Mộ Như: "Cô Tịch, nhìn bạn trai của cô tốt đến như vậy, cho dù cô đã từng kết hôn thì cũng đừng quan tâm, cô cũng nên suy nghĩ về chuyện này, sao cô không kết hôn với anh ta càng sớm càng tốt?"
“Tôi nợ Đông Phương Mặc 20 triệu, cô sẽ giúp tôi trả sao?” Tịch Mộ Như lạnh lùng liếc nhìn Khuông Doanh Doanh.
“Hai mươi triệu, nhiều vậy sao?” Khuông Doanh Doanh rất ngạc nhiên khi nghe đến con số.
Trong lòng cô ta như phát điên lên vì ghen tị, cô ta yêu cầu Đông Phương Mặc mua cho cô ta một chiếc Maserati, nhưng Đông Phương Mặc lại không đồng ý, cuối cùng anh lại mua một chiếc Beetle trị giá 1 triệu, nhưng đối với Tịch Mộ Như, anh lại sẵn sàng chi 20 triệu.
"Tôi sẽ trả giúp em 20 triệu" Nam Cung Tần nhàn nhạt nói rồi nhìn Khuông Doanh Doanh với anh mắt đầy ẩn ý: "Cô gọi cho Đông Phương Mặc, nói 20 triệu Tịch Mộ Như nợ anh ta, tôi đồng ý trả cho anh ta, để anh ta trả lại tự do cho Tịch Mộ Như, cố thấy được không? "
"Cái này..." Khuông Doanh Doanh do dự, sau đó nhìn Nam Cung Tần hỏi: "Vậy nếu tôi làm như vậy, anh có đảm bảo tôi trở về an toàn được không?"
"Haha, đương nhiên là,.." Nam Cung Tần nở nụ cười, xua tay: "Tôi chỉ muốn vị hôn thê của tôi, còn cô, tôi nhất định sẽ thả cô trở về."
"Được rồi," Khuông Doanh Doanh suy nghĩ một lúc rồi đồng ý, sau đó nhìn Nam Cung Tần nói, "Nhưng điện thoại của tôi không có trên người..."
Cô ta còn chưa kịp nói hết, túi xách của cô ta đã lập tức được trả lại, cô ta thầm thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại di động ra lập tức gọi cho Đông Phương Mặc, nhưng vừa định bấm nút gọi, cô ta lại trợn tròn mắt, vội vàng nói một câu: "Đông Phương Mặc là thương nhân, nếu anh ấy tính lãi số tiền 20 triệu NDT thì sao?"
“Tôi sẽ đưa cho anh ta 30 triệu,” Nam Cung Tần hào phóng chặn miệng Khuông Doanh Doanh, vẫy vẫy bàn tay to, ra hiệu cô ta đừng dài dòng, mau gọi đi.