Dù đã hiểu rõ trong lòng nhưng Mộ Như vẫn giả vờ rất xúc động, rơm rớm nước mắt, chân thành nói với Đông Phương Mai: "Dì Mai, cảm ơn lòng tốt của dì, tôi và Nhất Phàm đều rất yêu nhau, nhưng dì cũng thấy rồi, ta rốt cuộc trốn không thoát, một tuần trước, tôi và Nhất Phàm muốn chạy trốn đã bị Đại thiếu gia bắt được dì cũng đã thấy kết cục thê thảm như thế nào rồi..." ( Công nhận chị diễn xâu dể sợ, khâm phục khâm phục:))
“Vậy thì ý cô là cô không muốn tái hợp với Nhất Phàm nữa?” Đông Phương Mai có chút sốt ruột chặn lại lời nói của Mộ Như.
“Đúng vậy, nhưng tôi làm sao có thể không nghĩ tới?” Mộ Như nhanh chóng nổi lên thái độ.
Thật ra cô nói ra điều này là từ tận đáy lòng, cô rất muốn ở bên Trịnh Nhất Phàm, đương nhiên chỉ có thể nghĩ chứ không thể làm.
Đông Phương Mai nghe cô nói vậy thì vội vàng nói: "Nếu đã như vậy, cô Tịch, cô còn chần chừ gì nữa? Tôi thành tâm giúp đỡ cô, nhưng thật ra, tôi cũng giúp cháu trai của tôi, Nhất Phàm có thể kết hôn, thật tốt biết bao nếu hai người sống với nhau thật ngọt ngào? Nếu như tiếp tục ở lại Nhất Thốn Mặc này, tôi sẽ không dám tưởng tượng đến tương lai của cô..."
Mộ Như không khỏi hừ lạnh khi nghe những lời đạo đức giả của Đông Phương Mai, Đông Phương Mai đúng là một kẻ đa mưu túc trí, lần này sử dụng chiến thuật một mũi tên trúng hai con nhạn quả thực rất thành thục.
Lừa cô ra khỏi Nhất Thốn Mặc, sau đó đưa cô đi với lý do đua cô đến gặp Trịnh Nhất Phàm rồi tìm một nơi không có ai ở, hoặc ngoài biển mà lặng lẽ trực tiếp giải quyết cô, như vậy cô sẽ không bao giờ phải chịu đựng những rắc rối trong tương lai, bà sẽ nói với Đông Phương Mặc là ngày hôm đó cô đã hẹn với Trịnh Nhất Phàm để cùng nhau bỏ trốn, sau đó bảo Đông Phương Mặc đi tìm Trịnh Nhất Phàn, rồi đổ hết mọi tội lỗi lên người Trịnh Nhất Phàm.
“Dì Mai, phương pháp của dì thật sự rất tốt, hơn nữa chiến lược cũng rất hoàn mĩ.” Mộ Như đứng lên, rồi liếc nhìn Đông Phương Mai, nhàn nhạt nói: “Chỉ là, dì Mai, dì định cho tôi bao nhiêu để tôi sống với Trịnh Nhất Phàm?"
“Hai mươi triệu,” dì Mai nói một cách rất hào phóng, bà vừa đẩy tấm chi phiếu về phía Mộ Như vừa ra hiệu cho cô xem số tiền trên đó.
"Haha," Mộ Như liếc nhìn tấm chi phiếu, không nhịn được cười mỉa mai nói: "dì Mai, tôi nghĩ bà cũng biết Đại thiếu gia đã từng vì tôi mà trấn an Nam Cung Tần với giá 200 triệu, dì nói, dì có thể cho tôi 20 triệu, thế nhưng Đại thiếu gia lại không cho tôi với giá như vậy? Tôi sợ anh ta có thể cho tôi cao gấp mười, thậm chí gấp hai mươi lần của dì?"
Khuôn mặt của Đông Phương Mai nhanh chóng đỏ bừng, sau đó bà bất đắc dĩ hỏi: "Vậy thì cô Tịch nghĩ 20 triệu là ít đúng không? Vậy cô nghĩ bao nhiêu là đủ?"
Sau khi nghe xong, Mộ Như không nhịn được mà quay lại nhìn bà, thì thầm: "Dì Mai, đây không phải là vấn đề tôi muốn bao nhiêu, cũng không phải là tôi coi thường dì như thế nào, mà tôi là người hiểu rõ bản thân mình đến đâu, đối với Đại thiếu gia, tôi chỉ là một con châu chấu trong lòng bàn tay, anh ta có thể làm những gì anh ta muốn làm với tôi, tôi hoàn toàn không thể bay ra khỏi lòng bàn tay của anh ta, vì vậy, tôi sẽ không lãng phí sức lực của mình, nếu dì muốn hợp tác, thì tôi chỉ có thể chết nhanh hơn mà thôi."
Mộ Như nói xong, lập tức xoay người đi về phía Mặc Viên, đối với Đông Phương Mai vẫn đang ngồi trên ghế gỗ, mặt lúc đỏ lúc trắng, cũng không nhìn lại một lần.