Nhất Phàm, là Trịnh Nhất Phàm, cô chỉ cảm thấy nhịp tim của mình đang tăng nhanh, không khỏi run lên vì phấn khích.
"Suỵt" Trịnh Nhất Phàm đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu cô đừng làm ồn, sau đó nắm lấy tay cô, nháy mắt ra hiệu cho cô đi cùng anh.
Mộ Như gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó cùng anh nhanh chóng đi về phía lối thoát hiểm cạnh nhà vệ sinh, họ chạy ra ngoaof theo lối thoát hiểm.
Trời đã về đêm, toàn bộ khu vực ven biển được bao phủ bởi ánh đèn neon, trông giống như một thành phố được tạo nên bởi ánh đèn neon, Trịnh Nhất Phàm và Mộ Như không dám đi về phía cổng vì sợ bị phát hiện, họ đi về phía một con hẻm nhỏ ở phía sau.
Con hẻm nhỏ ở phía sau khách sạn lúc này rất ít người, nhưng có lẽ do đèn đường bị hỏng nên con hẻm trông dài và sâu lạ thường.
Mộ Như không để ý chuyện gì sẽ xảy ra sau khi cô bước ra khỏi con hẻm, nhưng bàn tay của cô đã bị Trịnh Nhất Phàm nắm quá chặt, lúc này lòng bàn tay cô đầy mồ hôi, vì mang thai nên tốc độ của cô không thể nhanh được.
“Mộ Như, có chuyện gì vậy?” Trịnh Nhất Phàm thấy Mộ Như mệt đến mức không thể định thần được, nên vội vàng dừng bước, nhìn người phụ nữ xanh xao bên cạnh, thận trọng hỏi.
"Em... em không đi được ..." Mộ Như thở hổn hển, vừa chạy xuống lầu cùng Trịnh Nhất Phàm, vừa chạy thêm một đoạn, cô chỉ cảm thấy tim mình đập rất nhanh, còn đứa trẻ trong bụng hình như cũng bồn chồn, nên lúc này lại đau nhói.
"Mộ Như..." Trịnh Nhất Phàm thấy cô đi quá mệt nên anh quỳ xuống nói với cô: "Mộ Như, lên đây, anh cõng em!"
“Không… không cần,” Mộ Như lắc đầu, sau đó dùng tay đẩy Trịnh Nhất Phàm: “Anh đi nhanh đi, em có thể gặp lại anh, thì đã biết anh không sao, biết em không làm anh khó xử, biết anh không không sao, em rất yên tâm, phần còn lại... "
“Mộ Như, anh đến đây là đặc biệt tìm em,” Trịnh Nhất Phàm nhanh chóng giành lấy lời nói của Mộ Như, sau đó vội vàng nói: “Anh muốn đưa em ra nước ngoài, chỉ cần em ở nước ngoài, anh ta sẽ không liên quan gì đến chúng ta nữa, chúng ta sẽ sống chung rồi còn cưới nhau”.
"Nhất Phàm..." Mộ Như không kìm được nước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, nghẹn ngào nói: "Nhất Phàm, em không thể lấy anh...... Em......"
“Tại sao?” Trịnh Nhất Phàm lo lắng hỏi, “Tại sao em không thể lấy anh? Chỉ vì em đã trở thành tình nhân của anh ta? Anh không ngại, trước đây em từng là vợ của anh ta? Anh không quan tâm, anh có thể bỏ qua những chuyện này."
"Nhưng mà ... em đang mang thai," nước mắt của Mộ Như chảy xuống, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Trịnh Nhất Phàm, không khỏi nức nở: "Em đang mang thai đứa con của Đông Phương Vũ, anh em nhà họ... "
Trịnh Nhất Phàm hoàn toàn choáng váng, anh nghĩ Mộ Như chắc chắn sẽ đau khổ khi quay lại với Đông Phương Mặc, anh còn nghe chị gái mình nói Mộ Như là tình nhân của Đông Phương Mặc và hiện đang sống ở Nhất Thốn Mặc, Đông Phương Mặc có một chút BT kể từ khi anh ta bị tai nạn xe hơi, nhưng...
Anh chưa bao giờ nghĩ Đông Phương Vũ, em trai sinh đôi của Đông Phuong Mặc, người thực vật đã nằm trên giường bệnh suốt mười năm, một tay ăn chơi nhàn rỗi lại...
“Cô Tịch!” Tiếng gọi của A Mẫn từ cầu thang khách sạn: “Cô Tịch, cô ở đâu? Đại thiếu gia đang tìm cô?”