Người đàn ông trung niên nhìn bụng mình không ngừng chảy máu, sau đó nhìn người phụ nữ bình tĩnh đang nở nụ cười chân thành, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, lấy điện thoại di động trên người ra, tự mình bấm số 120.
"Vậy thì, cuộc thi của chúng ta đêm nay đến đây kết thúc", Mộ Như vẫn lãnh đạm mà xa lánh nói, cô liếc nhìn người đàn ông trung niên vẻ mặt tiếc nuối trên đầu đổ mồ hôi hột, lạnh lùng buông một câu: "Tôi sẽ không ở đây chờ 120 với anh, trong thời gian tới, tôi nghĩ anh nên nhớ nhìn phụ nữ cho kĩ."
Vừa dứt lời, cô lập tức sửa sang lại quần áo dính máu, sau đó cầm túi đồ chứa đồ giả lến, vững vàng bước ra đường bên ngoài.
Trời đã khuya, cô đến bên cạnh đại lộ thuê một chiếc taxi rồi quay về nơi không thể trốn thoát, cả thể xác lẫn tinh thần của cô đều đã kiệt quệ.
Trời đã khuya, Nhất Thốn Mặc trông đặc biệt vắng vẻ, cô tự nhiên bước vào Mặc Viên, rồi đi về phía tầng hai quen thuộc.
Cửa phòng của Đông Phương Mặc trên lầu hai vẫn đóng chặt, cô dùng tay vặn khóa cửa cũng không vặn được, nên gõ cửa lần nữa, vẫn không có phản ứng, có lẽ là anh không có ở trong phòng hoặc anh đã ngủ.
Mộ Như lắc đầu, cầm túi đồ đi về phía lầu ba của mình, mở cửa bước vào phòng rất tự nhiên, ném túi đồ để lên ghế sô pha, xoay người bước nhanh vào phòng tắm chuẩn bị rửa sạch mùi máu.
Đông Phương Mặc vốn dĩ đang nằm trên giường của Mộ Như, nhưng khi thấy cô đi vào, cô cũng không thèm nhìn anh, đi thẳng vào phòng tắm, đơn giản là mặc kệ sự tồn tại của anh.
Thật là muốn hỏi cô mua đồ gì vậy, thực muốn biết cô lủng lẳng ở đâu mà đến tận bây giờ mới về, cô đã đi mấy tiếng rồi?
Có thể là cô đã gặp rắc rối? Giống như vụ của Lãnh Lôi Đình vào cuối năm ngoái?
Nhưng theo tin tức của A Hạo, tối nay những người đó không làm bất cứ chuyện gì, họ cũng đợi cho đến khi những người ở đó tiếp nhận đội, Lãnh Lôi Đình cùng không còn tìm Tịch Mộ Tuyết nữa, còn Nam Cung Tần thì anh vẫn đang cho người đi tìm ở Singapore và ở Tân Hải.
Tịch Mộ Như đã đi đâu cả đêm? Có khả năng là cô đã gặp lại một người đàn ông tốt với cô khi còn ở phòng tranh, giống như quen biết với Trịnh Nhất Phàm vào năm ngoái? Nghĩ đến đây, anh lập tức bật dậy rời khỏi giường, rồi hét vào cửa phòng tắm, "Tịch Mộ Như, em cút ra đây cho tôi!"
Trong phòng tắm, tay đang cởi quần áo của Mộ Như dừng lại, sững sờ đứng ở đó, hôm nay xảy ra chuyện gì? Anh thấy cô còn chưa bị bắt nạt đủ sao? Có khả năng là anh muốn đá cô một lần nữa?
Trên quần áo của cô có vết máu của người đàn ông đó, vừa ngửi thấy đã cảm thấy vô cùng kinh tởm, lúc này cô chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ, sau đó nằm xuống giường ngủ một giấc thật ngon.
Vì vậy cô nhanh chóng xoay người đi tới cửa, giống như không có nghe thấy lời nói của Đông Phương Mặc, cô ấn tay vào khóa cửa, cũng không thèm cởi quần áo của mình ra, trực tiếp bật công tắc nước nóng lạnh ba hai lần để điều chỉnh nhiệt độ, cả người trực tiếp ngồi vào trong bồn tắm, sau đó từ từ nhắm mắt lại.
Nhưng khi tay cô lại thò vào trong túi áo, rồi lại cầm chặt con dao quân đội Thụy Sĩ lạnh lẽo, khi nước ấm tiếp tục dâng lên, con dao quân đội lạnh lẽo dần dần nóng lên.
Vết máu trên quần áo nhanh chóng bị nước nóng làm tan biến, nước trong bồn tắm cũng dần đổi màu, giống như nước dưa hấu bán ở trấn nhỏ, màu đỏ nhạt, nhưng có mùi máu tanh.