"Em muốn nói về cái gì?" Thực ra Trịnh Nhất Phàm chỉ không muốn cô căng thẳng như vậy, anh nói chỉ trò chuyện bình thường, anh còn chưa nghĩ ra phải nói cái gì.
Kết quả là cánh tay của anh càng thêm cứng rắn, đôi mắt đen và sâu của anh nhìn chằm chằm vào cô khiến cô mắc cỡ, lúc này trông cô như một đóa hoa đào vào tháng ba, môi mỏng của anh không nhịn được mà hôn nhẹ lên trán cô, nhẹ nhàng thì thào nói: "Vợ à, anh nóng quá..."
Cơ thể vừa mới thả lỏng một chút của Mộ Như lại cứng đờ, tim lại đập loạn xạ...
Vì vậy, cô theo bản năng lùi người về phía sau, cố gắng rút người mình ra khỏi vòng tay của Trịnh Nhất Phàm, nhưng khi cô vừa di chuyển, Nhất Phàm lại ôm lấy cô một cách mãnh liệt, như muốn đem cả người cô kẹt vào trong vòng tay của anh vậy.
Giọng nói của anh run lên vì phấn khích mà đổi tông, anh thì thầm vào tai cô: "Vợ ơi, đừng cử động, em càng cử động thì anh sẽ càng nóng và khó chịu hơn..."
Sau khi nghe anh nói, Mộ Như càng cảm thấy xấu hổ, mặc dù lờ mờ đoán được Nhất Phàm đang nói về cái gì nhưng cô vẫn không nhịn được hỏi: "Nhất Phàm, sao vậy? Anh không thoải mái sao? Anh muốn uống thuốc hay đến bệnh viện?"
“Ở đây không thoải mái lắm,” Trịnh Nhất Phàm nắm lấy tay cô, rồi đưa xuống dưới, tay của Mộ Như buộc phải trượt xuống tấm chăn bông mát lạnh…
Mặc dù ngăn cách bởi một tấm chăn mỏng, nhưng cô cũng hiểu ngay sự khó chịu của anh đến là gì.
Cô chỉ bất động nhìn anh rồi khó khăn nói: "Nhất Phàm, chúng ta còn chưa kết hôn, hiện tại em..."
Cô vẫn chưa sẵn sàng, dù là cơ thể hay trong lòng cô vẫn còn đang rất hoảng loạn cùng sợ hãi, mặc dù biết Nhất Phàm đang không thoải mái nhưng vào lúc này, cô vẫn không thể tự mình cởi bỏ quần áo được.
Nhất Phàm cảm nhận được sự lo lắng và ngại ngùng của cô vào lúc này, sự do dự không thể đưa ra quyết định của cô, khiến lòng anh có chút hụt hẫng.
Nhưng chút mất mát của anh không hề lộ ra mà còn mang theo nụ cười dịu dàng trên môi, trán anh áp vào trán cô, chóp mũi anh áp vào chóp mũi của cô, cánh tay anh vẫn ôm chặt lấy thân thể mảnh khảnh của cô, đôi môi mỏng gần như hạ xuống đôi môi mềm mại của cô, thì thầm: "Vợ à, đêm nay chúng ta chỉ ôm nhau ngủ một giấc trên giường thôi, được không? Hãy tập làm quen với việc có bạn tình trên giường, quen với sự tồn tại của nhau, quen với việc anh dùng vòng tay làm gối cho em nhé."
Nước mắt Mộ Như gần như ngay lập tức lăn dài, những giọt nước mắt như pha lê rơi trên đôi má trắng như tuyết của cô, khuôn mặt vùi sâu vào lồng ngực Nhất Phàm, cô cảm nhận được nhịp tim khỏe mạnh của anh.
Nhất Phàm, Nhất Phàm, đây là một người đàn ông tốt, làm sao cô có thể kết hôn với một người đàn ông tốt như vậy, khi kết hôn ở Las Vegas, cô phải đích thân cởi quần áo của anh ra, phải dâng hết bản thân mình cho anh...
Nhất Phàm, yên tâm đi, đêm nay chúng ta sẽ thích ứng mà ngủ với nhau trước, sau đó sẽ đến Las Vegas, xa thành phố biển này, xa quê hương này, em nhất định sẽ giao mình cho anh, em sẽ đối xử hết lòng với anh, giống như em đã từng đối xử hết lòng với Đông Phương Mặc.
Nhất Phàm, chúng ta sẽ là vợ chồng, em biết anh tốt với em vậy nên em cũng sẽ đối xử tốt với anh gấp bội, chúng ta phải là một cặp đôi yêu nhau đến mức khiến người khác phải ghen tị...