Mộ Như sửng sốt một chút, đương nhiên cô chưa từng hỏi qua Đông Phương Mặc, hơn nữa Đông Phương Mặc giống như một bóng ma, cô nhìn thấy anh cũng không dám nói chuyện, cho nên mới chưa hỏi qua ý kiến của anh.
"Anh hai, Mộ Như là học sinh. Việc cô ấy đi học là chuyện đương nhiên." Đông Phương Tuấn nói với vẻ bất công, " Mộ Như, không cần phải lo, đi theo em."
"A Tuấn, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, cô ấy là chị dâu của cậu, câu không nên có ý đồ gì khác" Giọng nói của Đông Phương Vũ rõ ràng là lạnh lùng, khuôn mặt nguyên bản mang theo nụ cười tao nhã cũng trở nên ảm đạm. rõ ràng là không hài lòng với cách họi Mộ Như của Đông Phương Tuấn.
"A Tuấn, sao con còn không nhanh chóng đi học? Con không pnair nói là sẽ bị muộn sao?" Đông Phương Mai lập tức hét lên với con trai, đồng thời bà cũng quở trách: "Đông Phương gia của chúng ta là một gia tộc lớn. Có những quy tắc dành thứ tự vai vế. Tên chị dâu không phải là con được gọi, chỉ có mẹ và anh cả con có thể. Con cũng giống như A Vũ, phải gọi là chị dâu "
" Ra vậy "Đông Phương Tuấn đáp lại rất không vui, uống xong sữa đặt cốc xuống, sau đó liếc nhìn Mộ Như bằng ánh mắt thương cảm, sau đó xoay người bước ra ngoài cửa.
Mộ Như nhìn về phía Đông Phương Vũ đang đứng ở cầu thang nhìn mình, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, sau đó đi ngang qua bên cạnh rồi bước nhanh lên lầu.
Đông Phương Vũ nhún vai lắc đầu mặc kệ cô, xuống lầu trực tiếp đi ra ngoài, Đông Phương Mai rất bất mãn gọi anh: “A Vũ, con không ăn sáng sao?”
“Không ăn nữa,” Đông Phương Vũ không nói. Anh ta thậm chí không quay đầu lại, bước ra khỏi cửa và ném lại một câu: “Con đã hẹn Đường Li Li uống trà sáng.”
Đông Phương Mai khịt mũi ở phía sau. Đó là Đông Phương Vũ, một đứa con ngốc nghếch của bà, suốt ngày chỉ biết đánh bạc và chơi đùa phụ nữ, nó có làm được gì? Tập đoàn Đông Phương sẽ rơi vào tay nó, sớm muộn gì cũng sẽ bị phá sản!
Mộ Như không thể đi học và không quen với gia đình Đông Phương, nên chỉ có thể trở về phòng, lấy tất cả ga giường mà con quỷ đã làm đêm qua vào phòng tắm giặt sạch, dùng máy sấy sấy khô. đặt nó lên giường một lần nữa bộ ga giường mới tinh.
Cô làm xong tất cả chuyện này thì đã hơn 3 giờ chiều, cô buồn ngủ và mệt mỏi, buổi trưa cô chưa ăn cơm nên mệt lử, cô còn không có sức để xuống nhà nên cô ngã xuống giường và ngay sau đó lại chìm vào giấc ngủ.
Cô ngủ say đến nỗi có người đẩy của bước vào cũng không hay biết gì, đến khi bị một bàn tay véo mũi, không thở nổi mới mở mắt ra, trong ánh mắt cô là hình ảnh của Đông Phương Mặc khiến người ta nhìn vào nó liền nhăn mặt sợ hãi.
Mộ Như nghiến răng nghiến lợi, nhưng không để cho bản thân kinh ngạc hét lên, nhưng vì chuyện này mà biểu hiện quá căng thẳng, khiến Đông Phương Mặc rất bất mãn.
“Tịch Mộ Như, cha em nói em vẫn còn trong sạch” Đông Phương Mặc nhắn mạnh hai chữ "trong sạch", sau đó hừ lạnh một tiếng, “Cởi quần áo cho tôi kiểm tra.”
“Cái gì?” Mộ Như nghe những lời này của anh, nhưng đáp lại lời nói của anh chỉ là thân thể không khỏi lui về phía sau giường, cho dù có rút lui, cô vẫn là không thể ra khỏi cái giường này.
“Cởi hết quần áo cho tôi, tôi muốn kiểm tra xem em có phải là nguyên không!” Giọng nói của Đông Phương Mặc cao lên vài decibel, sau đó lạnh lùng khịt mũi, “Đừng để tôi nói lần thứ ba!"