Bạc Hành Trạch há hốc, hạnh phúc đến quá đột ngột, anh còn chưa kịp phản ứng lại bên môi đã trống không, người kia bước vào trong màn mưa, để lại anh đứng một mình.
Ánh mắt anh nhìn theo, Bạc Hành Trạch đột nhiên phản ứng lại, nhanh chóng bước theo, đưa ô che cho hắn lần nữa.
Đầu ngón tay bóp chặt, nhưng tin tức tố vẫn không khỏi bị tràn ra ngoài, có mưa nên càng lạnh hơn.
"Tôi không muốn em đi một mình."
Chúc Xuyên dừng chân lại, trái tim đột nhiên nhói một cái, chưa kịp hiểu ra ý tứ sâu xa của câu nói, người bên cạnh đã nói thêm, "Con mèo dính nước mưa cũng sẽ bị ốm."
"..." Chúc Xuyên trong cổ họng thở ra một hơi, như vậy mới đúng.
Những lời yêu thương như vậy quá xa xỉ đối với một người như anh, anh là một thiên tài, học thuật không tốn nhiều thời gian nhưng tình cảm thì trống rỗng như một tờ giấy trắng, cái gì cũng không hiểu.
Chúc Xuyên vươn tay đan vào tay anh, "Thế thì cùng đi?"
Bạc Hành Trạch cổ họng thắt lại, hô hấp hoàn toàn bị chặn lại, khó khăn hít vào một hơi, khàn khàn phát ra một tiếng "Ừm".
Hai người nắm tay nhau đi đến bãi đậu xe, chân không hẹn mà cùng bước chậm lại, một bó Phong Linh xanh biếc một con mèo lười mệt mỏi, tiếng hô hấp tiếng mưa rả rích bện lại với nhau, giống như một giấc mộng được dệt cẩn thận.
Giấc mơ đi đến bãi đậu xe.
Bạc Hành Trạch nhìn mười ngón tay giao nhau, trầm mặc một hồi.
Chúc Xuyên nghi hoặc nhìn theo anh, chợt hiểu ra, có chút ngượng ngùng không biết vì sao, "Anh muốn đóng ô thì buông tôi ra, cũng không thể lái xe cũng nắm tay chứ, không an toàn đâu Bạc tổng."
Bạc Hành Trạch thật sự nghĩ như vậy.
Chuông điện thoại vang lên đúng lúc, Chúc Xuyên vươn tay lấy chìa khóa trong túi Bạc Hành Trạch, mở khóa xe bỏ mèo vào, ra hiệu anh cất ô đi rồi tự mình nghe điện thoại.
Bạc Hành Trạch gập ô lắc lắc nước, mở cửa ghế phụ, nắm tay Chúc Xuyên để hắn ngồi vào, giúp hắn thắt dây an toàn, rồi vòng qua ghế lái ngồi vào, khởi động xe.
Đầu bên kia điện thoại là Kiều Tẫn nói mấy ngày nữa là sinh nhật Lục Hàm Châu, muốn bí mật gây bất ngờ cho y, hỏi hắn có muốn đi cùng không.
"Ai da, bạn nhỏ này đã lớn rồi nha, rất biết thương người." Chúc Xuyên đùa, nhớ năm đó Hàm Châu đã hướng dẫn đứa nhỏ từng bước hiểu thế nào là tình yêu, hiện tại đã được đền đáp.
"Anh lại cười em." Kiều Tẫn thừa dịp Lục Hàm Châu đi họp, che điện thoại nói nhỏ, "Vậy ngày mai em bảo em với anh đến nhà Phó giáo sư chơi, rồi anh đến sơn trang(*) bố trí với em, được không?"
(*): làng trại ở trong rừng.
"Được rồi, em đã có lời anh còn có thể từ chối sao? Ngày mai mấy giờ nghĩ kỹ đi anh qua tiếp em."
Cúp điện thoại, ý cười của Chúc Xuyên còn chưa tan, nhìn thấy lông mày Bạc Hành Trạch khẽ nhíu lại, trong lòng có vẻ có chút không vui.
"Làm sao thế?"
"Em rất thương cậu ấy."
Chúc Xuyên nhớ lại giọng nói của người trong điện thoại vừa rồi, giọng mũi như sáp ngọt ngào bên tai, cười nói: "Đứa trẻ dễ thương làm người khác yêu thích, ngoại hình ngoan ngoãn thực sự hấp dẫn người khác. Lục Hàm Châu lão già này tốt số thật, ngồi không cũng có một đứa nhỏ mềm mại ngoan ngoan được phân đến chỗ cậu ta."
Bạc Hành Trạch không nói.
Anh cũng từng nhìn thấy Kiều Tẫn, một đứa trẻ cả người là tin tức tố mùi sữa, không thể chịu được trêu chọc, mỗi lần đều đỏ mặt vừa chui vào trong lòng Lục Hàm Châu vừa nhỏ giọng kêu "Anh." cầu cậu ta giúp đỡ.
Lại nghĩ đến việc Chúc Xuyên cũng làm chuyện như vậy, Bạc Hành Trạch đánh tay lái, suýt nữa đâm vào cột đèn bên đường.
"Anh làm gì vậy? Đang lái xe mà còn mất tập trung, không muốn sống nữa à."
"... Xin lỗi." Bạc Hành Trạch thu lại suy nghĩ, Chúc Xuyên như vậy không thích hợp, hắn kiêu ngạo, trời sinh giẫm lên alpha, nên không cần người khác bảo hộ.
Anh thích Chúc Xuyên như vậy, cũng thống hận cái dạng không thể nào nắm rõ tâm tư hắn trong lòng bàn tay này.
"Ngày mai tôi không phải đi làm."
"?" Chúc Xuyên bị câu nói không đầu không đuôi của anh làm cho giật mình, thời kỳ mẫn cảm của anh ta vẫn chưa kết thúc, không phải không đi làm là điều bình thường sao?
"Tôi đi cùng em."
Lúc đèn đỏ, Bạc Hành Trạch đạp phanh, nhẹ nhàng nói ra những lời này, người bên cạnh không nói lời nào, anh đang nghĩ có phải bị từ chối hay không, chờ một lúc cuối cùng không nhịn được, nghiêng đầu.
Một đôi môi ấm áp chạm đến, phanh chân suýt nữa bị buông lỏng, lại vội vàng đạp xuống.
Chúc Xuyên liếm khóe môi anh rồi nhanh chóng đẩy ra, vươn tay cọ sát nơi vừa liếm, trong mắt hiện lên ý cười sáng lạn.
Lông mi giống như lông chim, hơi run run làm xao động lòng hồ, bình bạc vỡ ra ngập trần hương rượu.
"Anh nói xem, liệu camera giám sát có chụp đến chỗ chúng ta không?" Chúc Xuyên mỉm cười, giảo hoạt, ngả ngớn lướt qua tai anh, "Như thế thì thật kích thích đó."
Bạc Hành Trạch nhanh chóng bẻ tay lái, tin tức tố hung hăng xé nát hắn, anh chỉ muốn trực tiếp đè người đàn ông này ra, để chiếm lấy cái miệng kia, không nói thêm được lời nào.
"Thưa ngài, ngài có muốn ngồi trên xe..."
Hơi thở gần đến mức dường như không nói chuyện ở bên tai, mà là mỗi một câu đều giẫm lên trái tim anh.
"Người qua đường sẽ đoán tại sao chiếc xe này lại rung, lúc lại gần sẽ thấy..."
—— Bíp bíp bíppp!!
"Mẹ nó có đi hay không?"
Đèn đỏ đã qua được một lúc, mấy cái xe phía sau không kiên nhẫn nổi nữa bíp còi ầm lên, Bạc Hành Trạch nghiến răng nói, "Em nên bị làm đến chết!"
Chúc Xuyên dựa về ghế lái phụ, cười đắc ý.
"Vậy anh chơi chết tôi, không làm chết thì không được, anh Bạc anh có được không?"
Bạc Hành Trạch không chịu nổi nữa, "Em còn nói nữa tôi bóp chết em!" Chúc Xuyên hết lần này đến lần khác, nhìn thấy ngón tay nổi gân xanh của anh đặt trên vô lăng, Chúc Xuyên cúi người hôn lên chiếc nhẫn.
"Bóp chết tôi."
Bạc Hành Trạch ngón tay phát run, có thể thấy rõ hô hấp chập trùng và yết hầu nhấp nhô không kết cấu gì, phía dưới áo sơ mi trắng cấm dục cùng bộ âu phục màu đen cất giấu sóng ngầm mãnh liệt.
"Á."
Chúc Xuyên bị một lực cực lớn kéo lại, Bạc Hành Trạch mạnh mẽ nhấn ga, biến đường đi bình thường thành đường đua, hàm dưới cơ bắp đều co rúm.
Mục đích đề rất rõ ràng.
Trong đầu Chúc Xuyên chỉ còn lại một ý nghĩ: Toi rồi.
**
Mặt trời lên đến đỉnh Chúc Xuyên mới tỉnh, vô thức cua tay sang bên cạnh tìm điện thoại, kết quả bị dọa đến mức lập tức ngồi dậy.
Người xưa nay không ham ngủ thế mà lại nằm ngủ bên cạnh, hắn sờ được...
Cả người suýt chút nữa ngã xuống giường, vội vàng đưa mắt nhìn người đang ngủ say chưa tỉnh, lông mi đen nhánh rũ xuống, chăn đắp nhẹ từ phần thắt lưng xuống, nửa người bên trên đều là thương tích.
Vết răng, vết xước.
Mặt Chúc Xuyên đột nhiên nóng rực, hắn thậm chí quên mất đau đớn trên người, đầu óc tràn đầy điên cuồng chạy xe về nhà, bắt đầu ở cửa một đường thẳng tới phòng ngủ.
Mùi rượu trong phòng còn chưa tan, đủ để thấy tối hôm qua nó kinh khủng đến mức nào, nếu không thì anh cũng không thể nào ngủ được đến mười...oạch!
Chúc Xuyên cầm lấy điện thoại, thấy hai cuộc gọi nhỡ, hôm nay hẹn Kiều Tẫn đến biệt thự giúp cậu bố trí!
Sợ Bạc Hành Trạch tỉnh lại, hắn nhẹ nhàng xuống giường, chân vừa duỗi ra chưa chạm đất, lập tức bị một cái ôm cứng rắn ôm lấy, "Ngủ thêm một lát."
Chúc Xuyên bị ôm vào ngực không thoải mái, bị cái tiếng nói khàn khàn mê hoặc, thấp giọng nói nhỏ: "Anh ở nhà ngủ đi, hôm nay là ngày cuối cùng của thời kỳ mẫn cảm, nghỉ ngơi tốt một chút, tôi đi giúp Kiều Kiều, xong việc sẽ quay về."
"Không được đi."
Bạc Hành Trạch còn không có mở mắt ra, rõ ràng nói lời cứng rắn, nhưng lại giống như là bất mãn, nũng nịu.
Chúc Xuyên ngẩng đầu hôn lên chóp mũi anh, sau đó đặt lên môi anh, thì thầm như đang dỗ một con chó lớn, "Ngoan."
Bạc Hành Trạch quay đầu nhìn hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt nặng nề lập tức kéo anh trở lại phóng túng đêm qua, mồ hôi chảy ròng ròng trên khóe mắt, thấm dọc theo vết nứt trên môi.
Chúc Xuyên bên tai nóng lên, không được tự nhiên quay đầu đi, lúc kịp phản ứng lại Bạc Hành Trạch đã đi vòng qua hắn xuống giường, lấy áo sơ mi từ trong tủ ra mặc vào, lưng đầy vết xước.
Vòng eo gầy gò căng đầy tràn ngập năng lượng, Chúc Xuyên xuống giường từ phía sau vươn tay ra, Bạc Hành Trạch giật mình nhìn tay hắn lần lượt từ dưới lên giúp anh cài chặt cúc áo.
Đầu ngón tay trắng nõn, mỏng manh được nuông chiều rõ ràng đang cài vào, lại giống như là đang mở ra.
Đầu ngón tay dò xét khe hở giữa cúc áo, bị Bạc Hành Trạch bắt được, "Đừng nghịch."
Lần này, Chúc Xuyên đã học được bài học, quay người, lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng mặc vào, cài xong cúc áo, bên trên còn để lại hai cái. " Cùng nhau đi? Trong sơn trang có cái suối nước nóng tự nhiên cũng không tệ lắm."
"Được."
Hai người dùng bữa sáng đơn giản, Chúc Xuyên gọi bảo Kiều Tẫn mình sắp đến đón, vừa nhìn thấy người thì lại sửng sốt, đứa nhỏ này bụng quá lớn.
Dì Lý gật đầu chào hỏi hai người, dặn đi dặn lại đủ thứ rồi mới giao người cho hắn.
Chúc Xuyên run rẩy đi tới đỡ người, "Không phải, em xác định có thể ra ngoài sao? Không sao chứ? Ngoan một chút, nếu lỡ va đụng vào đâu Lục Hàm Châu nhất định sẽ làm thịt anh?"
Kiều Tẫn ngượng ngùng cười cười, "Sẽ không."
"Cẩn thận một chút." Chúc Xuyên chưa từng hầu hạ người mang thai, tuy rằng đã thấy Phó giáo sư mang thai nhưng người đẹp trong trẻo lạnh lùng kia vẫn có thể đánh bại mười alpha, Kiều Tẫn thì khác.
Hắn luôn cảm thấy rằng cái bụng này có thể bẻ gãy thắt lưng của Kiều Tẫn.
Bạc Hành Trạch nhìn tay Chúc Xuyên đặt ở trên bụng Kiều Tẫn, thu ánh mắt lại, nhẹ giọng nói: "Cứng đầu."
Kiều Tẫn nghe anh nói có chút chột dạ, xin lỗi theo bản năng, "Xin lỗi, em nhất định sẽ chú ý, cho dù có xảy ra việc gì..."
"Phi phi phi, em nói cái gì thế!" Chúc Xuyên xoa xoa bụng, "Bảo bối ngoan, mau lớn, mau đi ra đi theo nhóc quỷ Lệnh Ý kia, gọi ba là ba nuôi."
Bạc Hành Trạch lẳng lặng lái xe.
Chúc Xuyên rút tay về, nói nhỏ với Kiều Tẫn: "Anh ấy không phải hung dữ với em, là anh ấy cảm thấy em lén ra ngoài như vậy không an toàn, lỡ như có việc gì Lục hàm Châu sẽ tự trách mình không thể bảo vệ em."
Kiều Tẫn tâm tư đơn thuần, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này, cậu chỉ nghĩ Lục Hàm Châu đối với mình tốt như vậy, nên làm cho y bất ngờ.
"Vậy em gọi điện thoại cho anh ấy?"
Bạc Hành Trạch hít một hơi, Chúc Xuyên không khỏi bật cười, "Dì Lý vừa mới đưa em ra khỏi cổng, em cho là Lục hàm Châu không biết em đi đâu sao? Cái tính bảo vệ của lão già kia, làm sao có thể yên tâm để em đi một mình. Đoán chừng em bài trí đến một nửa, hắn sẽ đến nơi "
Kiều Tẫn mở miệng, "A?"
Chúc Xuyên ngẩng đầu thở dài, "Tại sao tôi không có cái mệnh này, mềm mại như vậy..."
Bạc Hành Trạch: "Ừm?"
Chúc Xuyên: "...Thời tiết thật đẹp."