Mưa thu đã ấp ủ mấy ngày rồi, hôm nay rốt cuộc cũng rơi xuống, đập xuống mặt đất vừa vội vã vừa dữ dội, nhiệt độ cũng theo đó giảm thẳng xuống.
May mắn lúc ra cửa, mưa đã nhỏ dần, Nhan Thư thay một chiếc áo tay dài chữ T, cầm một chiếc ô nhỏ màu đen, vài phút sau đã đến chỗ của Hứa Bùi.
Nhà hàng trà kiểu Hồng Kông Huy Ký.
Nhan Thư từ chối nhân viên phục vụ dẫn đường, đội một chiếc mũ lưỡi trai lớn, lén lút đi vào phòng bao.
Hứa Bùi mặc áo khoác bên ngoài áo sơ mi, ngồi ngay ngắn ở bên cửa sổ, quan sát cô từ trên xuống dưới mấy lần: “Em nợ tiền người ta?”
Nhan Thư thu ô để ở chân bàn: “Không nợ tiền, mà là nợ hai tờ giấy.”
Cô móc từ trong túi xách ra hai tờ giấy được gấp thành hình vuông, đưa tới, “Nhìn một chút?”
Hứa Bùi gật đầu, đưa hai đầu ngón tay kẹp góc của hai tờ giấy, nhẹ nhàng kéo về.
Tờ giấy vạch ra một đường cong trên không, bị người mở ra từng tầng từng tầng.
Nhan Thư vốn muốn đem ghi chép tới liền rời đi.
Dáng vẻ nghiêm cẩn kia, giống như thứ anh nắm trong tay không phải là ghi chép mà là hai hợp đồng mười tỷ.
Cẩn thận như vậy?
Nhan Thư nghi hoặc nhìn sang ____ chẳng lẽ anh nghi ngờ mình đánh tráo giấy tờ?
Còn đang thất thần, Hứa Bùi lên tiếng: “Có lẽ cần chút thời gian, ngồi xuống đã?”
Anh đưa bàn tay khép hờ làm tư thế mời ngồi xuống đối diện.
Được rồi.
Trong suy nghĩ của Nhan Thư, càng ít liên quan đến toán học càng tốt, cô không hiểu gì cũng không dám hỏi, dứt khoát đem túi đặt ở lưng ghế, kéo ghế ra ngồi xuống.
Tiếng gõ cửa vang lên, chị gái phục vụ bưng tới một ly nước ép xoài đặt ở trước mặt cô.
Đúng lúc Hứa Bùi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm ly nước ép xoài lộ ra vẻ mặt mờ mịt, lát sau mới nhớ: “Người hẹn trước đã rời đi, nếu em không phiền thì có thể giúp giải quyết nó một chút.”
Chị gái phục vụ cầm ly nước khựng lại, khó hiểu ngước nhìn anh.
Nhan Thư không chú ý vẻ mặt của cô ấy, cười híp mắt: “Không ngại.”
Dù sao thì chờ đợi cũng thật nhàm chán, loại chuyện tốt này đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Huống hồ là nước ép xoài.
Cô từ nhỏ đã thích ăn xoài, nhưng da quanh miệng cô không chịu phối hợp, có lần không chú ý bị sưng thành hai cái xúc xích.
Khi mẹ cô còn sống, bà luôn ép xoài thành nước để cô uống bằng ống hút, như vậy sẽ không bị dị ứng còn có thể thỏa mãn cơn thèm của mình.
Nhan Thư liền nhấp một hớp bằng ống hút nhỏ, vị chua chua ngọt ngọt nháy mắt tràn ngập khoang miệng cô.
Cô thỏa mãn nheo mắt lại, tay tuỳ ý chống đầu, suy nghĩ một chút, móc điện thoại ra, kiểm tra từng cái thông báo.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ tí tách tí tách, mùi hương thoang thoảng bay vào trong nhà hàng.
Hai người ngồi hai bên bàn dài, một người cẩn thận ghi chép, một người bình thản bấm điện thoại.
Chị gái phục vụ đứng ở cửa, bị người vỗ vai: “Tôi thấy cô đứng đây nãy giờ, sao còn chưa mang thức ăn lên?”
Chị gái phục vụ: “…” Có thể nói hình ảnh quá đẹp, không đành lòng quấy rầy sao?
Hai người bên trong phòng bao đã ngẩng đầu lên, cô vội vàng bê thức ăn lên, lại thấy người đàn ông nhíu mày: “Anh ta gọi nhiều như vậy?”
Chị gái phục vụ: “?”
Cô lại nghi ngờ liếc trộm anh một cái.
Ai? Không phải chính anh gọi thức ăn sao? Một đại soái ca như vậy, cô tuyệt đối không thể nhớ lầm!
Cô còn đang hỗn loạn, ánh mắt người đàn ông chuyển từ bàn ăn lớn qua người đối diện: “Nếu không, em giải quyết giúp một chút?”
Chị gái phục vụ: … Giỏi thật.
Hôn lễ đã kết thúc, ăn cơm chung mà thôi, Nhan Thư cảm thấy vốn không phải là chuyện lớn, hơn nữa____
Bánh bao trứng sữa trắng trắng mập mạp, vịt quay béo ngậy mà không ngấy, ô mai siu trong suốt nhỏ xinh… Một bàn thức ăn lớn, thật tình cờ đều là món cô thích ăn.
Nhan Thư không khách khí cầm đũa lên: “Được, vậy tôi giúp anh giải quyết một chút.”
Hứa Bùi gấp giấy lại, đáy mắt đều là hình ảnh Nhan Thư gắp bánh bao trứng sữa cắn nhẹ một cái, nhân lòng đỏ trứng màu vàng chảy ra, cô đưa đầu lưỡi liếm nhẹ.
Anh rũ mắt, ngón trỏ và ngón cái kẹp tờ giấy trắng như tuyết, vô thức miết nhẹ hai cái.
Tiếng chuông vang lên, anh lấy điện thoại ra: “Alo.”
Bên kia trầm mặc chốc lát: “Bùi ca, anh đang làm gì, giọng nói… hưng phấn thế?”
Hứa Bùi lạnh mặt: “Nói chính sự.”
Bây giờ Quan Văn Cường mới thấy bình thường, đàng hoàng hỏi: “Lão Tôn nói ba ngày nữa sẽ cho chúng ta nghỉ, anh định sắp xếp như thế nào?”
“Lúc này cậu gọi điện đến chỉ để hỏi cái này?”
Quan Văn Cường nghe rõ sự bất mãn nồng nặc trong giọng nói của Hứa Bùi, cậu không giải thích mà gãi đầu một cái: “Đúng vậy, có vấn đề gì ư?”
Tút tút tút vang lên ba tiếng liên tục.
Quan Văn Cường nhìn điện thoại bị ngắt kết nối rơi vào trầm tư.
—
“Đội của anh?” Nhan Thư bưng chén chuẩn bị uống canh.
Hứa Bùi nhận lấy chén canh, ừ một tiếng, lấy muỗng thay cô múc mấy muỗng nhỏ, người đằng trước thần thần bí bí lại gần: “Nói tới vấn đề này, tôi nhắc nhở anh một chuyện, gần đây anh cẩn thận một chút.”
Hứa Bùi khó hiểu nâng mắt lên.
“Chắc anh không biết, bây giờ còn có kẻ lừa đảo mạo danh người khác.”
Tay múc canh của Hứa Bùi hơi khựng lại.
“Đừng nghi ngờ, hôm nay bạn cùng phòng của tôi vừa gặp một người như vậy.” Cô ghét bỏ chậc chậc hai tiếng, “Tên lừa gạt kia nói mình là người trong đội của anh, còn hẹn phỏng vấn, anh thấy thật buồn cười phải không?”
Hứa Bùi im lặng một lát: “Cho nên bạn cùng phòng của em…”
“Cô ấy từ chối lời mời ngay lập tức! Ai biết tiếp theo tên lừa gạt kia sẽ có dạng thủ đoạn gì? Anh yên tâm, chúng tôi thông minh như vậy, sẽ không ngu ngốc đến mức bị lừa gạt.” Nhan Thư nói xong, còn rất tri kỷ suy xét một phen, “Ngược lại là anh, muốn xử lý như thế nào? Nếu cần báo công an, chúng tôi nhất định sẽ hết sức phối hợp.”
Nhan Thư cảm thấy lời này quá tuyệt, nhưng mà đối phương lại không có phản ứng gì.
Cô nhìn nét mặt anh hình như… còn rất phức tạp.
Qua một lúc lâu, anh mới cứng ngắc nói một câu: “Cảm ơn.”
“Không cần khách khí.” Cô lùi về, thấy Hứa Bùi vẫn còn tích cực múc canh, vội vàng ngăn cản, “Đủ rồi đủ rồi, nhiều hơn thì ăn không hết mất.”
Cả bát canh vững vàng đặt xuống trước mặt cô, giọng Hứa Bùi mang theo chút cưng chiều không rõ: “Uống nhiều một chút, bổ não.”
Nhan Thư: “?”
Cô luôn cảm thấy giọng điệu Hứa Bùi có chỗ nào đó sai sai, nhưng cô không có thời gian nghĩ vẩn vơ, dù sao cũng chỉ là bộ dáng gần như nhau, điều cô chân chính quan tâm là: “Đúng rồi, đội các anh sẽ nghỉ à? Khi nào thì bắt đầu?”
Hứa Bùi có chút ngoài ý muốn: “Ngày kia.”
Nhan Thư ồ một tiếng, tính ngày tháng một chút, cầm điện thoại lên bình tĩnh gửi cho Điền Tư Điềm một tin nhắn: [Chị em tốt, ngày kia không thể cùng cậu đi dạo phố, có việc gấp.]
Làm xong, tâm tình rất tốt đung đưa chân, lơ đãng quét mắt ra ngoài cửa sổ liền khựng lại.
Chỗ rẽ ngoài cửa sổ có mấy bóng người quen thuộc.
Đi đầu là nữ sinh cử chỉ ưu nhã, trên mặt luôn mang theo nụ cười ân cần tri kỷ, không phải Lâm Tuyết Mẫn thì là ai.
Tim Nhan Thư nhảy lên.
Nếu bị mấy người này phát hiện cô và Hứa Bùi ở chung một chỗ, chẳng phải cô sẽ thật sự mang tiếng “Tâm kế không từ thủ đoạn phí hết tâm tư để cùng đại thần ăn trưa”?
Thật sự là ngàn cân treo sợi tóc.
Mí mắt Nhan Thư điên cuồng nhảy loạn, nhanh chóng đứng dậy, phanh một tiếng đóng cửa lại.
—
Mấy ngày nay Lâm Tuyết Mẫn như tắm trong gió xuân, một đám em gái đi đâu cũng tung hô cô, nói có bao nhiêu tự hào.
Cô ta chẳng qua chỉ thuận miệng nói muốn ăn ở Huy Ký trong nhóm, ngay lập tức mấy em gái đã sắp xếp để đi, dọc đường đi miệng của mọi người cũng không nhàn rỗi, hỏi loạn không ngừng.
Lâm Tuyết Mẫn xoa xoa cái đầu bị tiếng líu ríu này làm cho phát đau, cười: “Sao vừa gặp đã hỏi bát quái của đại thần nhiều như vậy? Nghe nói tuần sau sẽ có thể thấy anh ấy trên tạp chí của trường đấy, học Tiểu Ưu một chút đi.”
Cô ta dứt lời, mọi người mới đột nhiên ý thức được, hôm nay hình như Tiểu Ưu yên tĩnh khác thường, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào phòng bao bên trái kia.
“Tiểu Ưu, sao thế?”
Tiểu Ưu giật mình hồi thần: “Tớ vừa thấy một người rất giống Nhan Thư.”
“Thật không?” Lâm Tuyết Mẫn liếc nhìn xung quanh, lộ ra nụ cười đùa giỡn, “Ở đâu? Vừa hay chúng ta có thể chào hỏi.”
Mấy cô gái tiếp lời:
“Cô ta còn có tâm tư ăn cơm sao?”
“Đừng nói như vậy, có khi là cùng đại thần ăn cơm ấy chứ!”
“Ha ha ha ha quá tổn thương người ta đi!”
Mọi người hi hi ha ha cười nhạo chuyện trên diễn đàn của trường, che miệng cười thầm.
Tiểu Ưu do dự một chút, nhỏ giọng: “Nhưng tớ thấy, cô ấy hình như, ở cùng một chỗ với đại thần.”
Tiếng cười đùa khựng lại.
Mọi người theo tầm mắt cô ấy nhìn sang, chỉ thấy một cánh cửa gỗ đóng chặt.
Nụ cười Lâm Tuyết Mẫn hơi cứng lại: “Em thấy rõ?”
Tiểu Ưu vội vàng lắc đầu: “Không, nhìn không rõ lắm.”
Sau một hồi trầm mặc, có người nắm được mấu chốt: “Tiểu Ưu, hôm nay cậu có đeo kính không?”
Tiểu Ưu sửng sốt một chút: “… Không.”
“Vậy cậu có thể nhìn rõ ràng?”
“Rất mơ hồ, chỉ là có chút giống mà thôi, có thể là nhìn nhầm rồi.”
“Cậu bao nhiêu độ?”
“3,5.”
“Tiểu Ưu thường xuyên nhận nhầm người, lần trước thấy con mèo nhỏ, meo meo meo trêu chọc nó hồi lâu, xít lại gần mới phát hiện là cái cọc gỗ ha ha ha!”
Mọi người thở phào, bầu không khí nhanh chóng náo nhiệt trở lại.
Trong lúc họ trò chuyện, mấy người được nhân viên phục vụ dẫn vào một căn phòng nhỏ.
Một cô em trong đó không nhịn được hoài nghi nói: “Chẳng lẽ thật sự là hai người đó ư? Dù sao Nhan Thư lớn lên cũng là mỹ nữ, dùng thêm chút thủ đoạn, đại thần có thể chống đỡ sao?”
Cách vách truyền tới tiếng ho khan như có như không.
—
Nhan Thư che miệng ho khan.
Tường của phòng này làm bằng giấy à, hiệu quả cách âm quá tệ!
Ho khan hai tiếng rồi thôi, cách vách lại truyền tới tiếng thảo luận của mấy em gái:
“Cậu suy nghĩ nhiều rồi, cậu cho rằng đại thần là người như vậy hả?”
“Huống hồ gần đây Nhan Thư còn béo lên.”
Nhan Thư cứng ngắc cúi đầu, liếc nhìn vóc người “nghe nói là béo” của mình, ngẩng đầu, không tiếng động đối mặt với Hứa Bùi một hồi.
“Không phải chứ, eo cô ấy nhỏ như vậy!”
“Khụ khụ, Tiểu Ưu cậu…” Rốt cuộc là thuộc phe nào!
Tiểu Ưu hồn nhiên không hề giác ngộ, thậm chí giọng nói còn hưng phấn hơn: “Thật đấy! Ngày trước tớ vô tình sờ được ở KTV, vừa nhỏ nhắn vừa mềm mại, còn có cơ bụng, là loại đàn ông sờ vào tuyệt đối sẽ không nhịn được mà oa oa gào khóc đấy!”
Nhan Thư: “…”
Hứa Bùi: “…”
Hai người yên lặng nhìn nhau.
Dưới cái nhìn của Nhan Thư, tầm mắt người đàn ông mơ hồ quét một vòng hướng xuống, trong nháy mắt thiêu đốt eo cô.
Nhưng chỉ một cái chớp mắt, người đàn ông liền lịch sự dời ánh mắt sang một bên, gắp một miếng vịt quay.
Nhan Thư giả bộ cái gì cũng không nghe thấy nhấp một ngụm nước ép xoài, chỉ cầu xin cô em cách vách nhanh chóng ngậm miệng lại.
Nhưng lời cầu xin hình như không có hiệu quả gì, Tiểu Ưu càng nói càng hăng, cuối cùng còn vỗ tay lên bàn: “Người như vậy mà đại thần còn không có phản ứng, các cậu nói xem rốt cuộc anh ấy có phải đàn ông hay không! Tớ nghi ngờ anh ấy căn bản là không được!”
Sự thật chứng minh, phòng ăn này không chỉ hiệu quả cách âm kém, tiếng vọng còn đặc biệt lớn.
____ Anh ấy căn bản là không được.
____ Căn bản là không được.
…
Năm chữ to vang vọng rất nhiều lần trong căn phòng nhỏ.
Nhan Thư cảm thấy thật ngột ngạt.
Ánh mắt cô ngày càng hạ xuống lại hạ xuống, không khống chế mà rơi xuống vị trí bên dưới eo ếch của người đàn ông…
Trên mặt Hứa Bùi không có cảm xúc gì, nhưng tay rất thành thật run lên, vịt quay ở đầu đũa rơi xuống, lục cục lăn đến cạnh bàn, bịch một tiếng, rơi trên áo sơ mi.
Trên vạt áo trắng tinh, hai vệt mỡ màu vàng đặc biệt chói mắt.
Đợi tiếp thì chẳng khác gì bị lăng trì!
Nhan Thư quyết đoán hút sạch sẽ ngụm nước xoài cuối cùng, hạ giọng: “Có vẻ giải quyết xong hết rồi, tôi đi trước.”
“Ừm.” Hứa Bùi lãnh đạm đồng ý.
Không nhăn mày rút hai tờ giấy lau vết bẩn.
Đương nhiên là không có hiệu quả gì.
Anh thở dài, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi ý kiến: “Cái này phải xử lý thế nào?”
Nhan Thư khoá túi nhỏ, nghĩ một chút: “Tôi biết một tiệm giặt quần áo rất tốt, lát nữa tôi ____”
Lát nữa tôi gửi địa chỉ cho anh, anh cầm đi giặt là được.
Cô còn chưa nói hết lời, chỉ thấy Hứa Bùi gật đầu nói một câu “Cũng được.”, sau đó thành thạo cởi áo sơ mi và áo khoác, vô cùng tự nhiên đưa tới: “Làm phiền em.”
—
Nhan Thư sững sờ, ôm áo đi hồi lâu, vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề sâu xa.
Tại sao áo này lại ở trong tay mình?
Cô dừng chân, đột nhiên nghĩ đến gì đó, lấy điện thoại ra, mở diễn đàn trường.
Trong topic tâm sự “đại đạo lý” ngày đó, lầu chủ đã đáp ứng nhu cầu của phần lớn sinh viên, tạo một bài đăng đặc biệt truyền thụ “nghệ thuật uống trà*”:
(* Nghệ thuật uống trà hình như ám chỉ thủ đoạn của trà xanh.)
[Bước thứ tư, lúc ăn cơm, cố ý để lại trên người anh ta một chút vết bẩn, tiếp theo mọi người hiểu rồi chứ, quần áo tới tay ahahaha. Đừng ngại kế sách cũ, dùng tốt là được. Các chị em dùng đi, không cần cảm ơn.]
Nhan Thư siết chặt áo sơ mi còn lưu lại nhiệt độ của người nào đó: …
Tôi không phải, tôi không có như vậy.
Nghe tôi giải thích, thật sự là áo sơ mi tự chạy đến tay tôi trước.