Sau vài ngày, cả nhà lại ngồi ăn cơm với nhau, Hứa phu nhân cười đến mức không ngậm được miệng.
Khi thấy Hứa Thành Sơn lại muốn hỏi con trai về chuyện thi đấu, bà nhíu mày: “Được rồi, suốt ngày chỉ biết toán học toán học, không thấy phiền à.”
Hứa Thành Sơn muốn nói vài câu, nhưng lại nhớ tới con dâu đang ở đây, quả thật nói chuyện học hành cũng không hay, cho nên liền đổi chủ đề: “Kiều Kiều, thức ăn có hợp khẩu vị không?”
Hứa phu nhân cũng nhớ tới chuyện này.
Đôi vợ chồng già sợ con dâu ăn ở đây không quen, cố ý mang người từ nhà cũ tới.
Gọi người phụ nữ đang bận rộn ở phòng bếp ra, bà giới thiệu với Nhan Thư: “Đây là thím Lý, đã ở với chúng ta hai mươi năm nay, trước đều ở nhà cũ giúp đỡ, tay nghề không hề tệ, nếu các con cảm thấy ổn, thím Lý sẽ ở lại đây giúp các con nấu cơm.”
Nhan Thư còn chưa lên tiếng đã nghe thấy Hứa Bùi không nhanh không chậm nói: “Vẫn là để thím Lý ở nhà cũ với hai người đi, những năm này ba mẹ đã quen ăn cơm thím ấy nấu, đổi sang người khác sợ là không quen.”
Hứa phu nhân hơi do dự: “Còn Kiều Kiều?”
Hứa Bùi: “Đã có con rồi, nếu như cần thím Lý thì lại nhờ thím tới.”
Hứa phu nhân suy nghĩ, đôi vợ chồng son mới vừa kết hôn, nhất định muốn sống thế giới của hai người nên cũng mỉm cười đồng ý.
Chuyện này tạm thời không nói nữa, một lát sau, bà lại nghĩ đến buổi tối Nhan Thư tự học đi lại một mình không an toàn, muốn tìm hai vệ sĩ cho cô.
Nhan Thư có chút hốt hoảng vội vàng nói: “Không cần đâu, mẹ.”
Không nói việc khác, tiếng “mẹ” này cô càng gọi càng quen miệng.
Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái nhỏ khiến cả người Hứa phu nhân đều thoải mái.
Hứa Bùi liếc nhìn Nhan Thư.
Khóe miệng mơ hồ nhuốm một tầng ý cười.
Anh lười biếng cười một tiếng, giải vây giúp cô: “Mẹ, mẹ đừng lo trước lo sau nữa, những thứ này mẹ mà tính hết, thế con ở đây làm gì?”
Hứa phu nhân gật đầu: “Cũng đúng.”
Nhưng vẫn không yên lòng dặn dò anh vài câu, nói buổi tối nhất định phải tự mình đưa Kiều Kiều về.
Cơm nước xong, hai vợ chồng dẫn Nhan Thư lên thư phòng.
Hứa phu nhân lấy ra mấy cái hộp, để trước mặt Nhan Thư.
Nhan Thư: “Mẹ, đây là?”
Hứa phu nhân cười hiền hậu nói: “Con ngoan, đây là quà ra mắt mẹ tặng cho con, con mở ra xem có thích không?”
Vừa mở ra, Nhan Thư đã bị choáng váng trước những món trang sức lóa mắt.
Có hai hộp trang sức.
Dây chuyền, bông tai, vòng tay, nhẫn…
Đá quý, kim cương, phỉ thuý…
Mọi thứ đủ cả.
Mỗi món đều không phải đồ bình thường.
Chiếc vòng cổ ở giữa được khảm 23 viên ngọc bích Kashmir trong suốt và tinh khiết, đây là chiếc vòng cổ đã được bán với giá cao ngất ngưởng trong buổi đấu giá Christie’s ngày hôm qua mà bài viết trên diễn đàn trường có nói đến, Đường Đến Dải Ngân Hà.
Từ bé Nhan Thư đã thấy qua không ít thứ tốt, biết được giá trị của những món đồ này nên thực sự không dám nhận.
Cô ngẩng đầu nhìn Hứa Bùi, thấy anh cũng hơi ngạc nhiên, liền hiểu anh hẳn là không biết chuyện.
Nhan Thư đóng hộp lại, đẩy về: “Mẹ, thứ này quá quý giá.”
Nụ cười của Hứa phu nhân càng đậm: “Con cũng đã gọi mẹ là mẹ, thứ này còn quý giá gì chứ? Những đồ trong này, có mấy thứ là mẹ chồng truyền cho mẹ, mẹ còn tự hỏi khi nào có thể truyền nó cho con dâu của mẹ, không nghĩ phúc phận này lại đến sớm như vậy. Vốn lần đầu gặp mẹ đã muốn đưa nó cho con rồi, nhưng mẹ muốn mua Đường Đến Dải Ngân Hà rồi đưa cho con một thể nên mới để đến tận hôm nay.”
Nhan Thư cân nhắc một chút: “Như vậy đi, con sẽ nhận một thứ, còn lại…”
Hứa phu nhân vỗ vỗ tay cô, định mở lời, không ngờ Hứa Thành Sơn lại nói trước.
Hứa Thành Sơn cố gắng hạ thấp giọng: “Kiều Kiều, trước đó vợ chồng chúng ta không biết chuyện hai con kết hôn, mấy tháng nay đã để con chịu không ít uỷ khuất, hiện tại chúng ta rất muốn đền bù cho con, chúng ta biết con là đứa bé ngoan, không để ý đến những thứ vật chất này, nhưng con có thể hiểu cho tâm ý của người làm ba mẹ chồng như chúng ta được không?”
Lời này của hai người khiến hốc mắt Nhan Thư nóng lên.
Mẹ cô mất sớm, ba… không nói đến cũng được.
Ngoại trừ những ngày sống ở nhà ông ngoại, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được hơi ấm của một gia đình từ sau khi mẹ cô qua đời.
Đúng như lời Hứa Thành Sơn nói, không liên quan đến vật chất, chỉ bằng phần tâm ý này, được người coi như châu như báu nâng niu trong lòng bàn tay đã đủ khiến đôi mắt ê ẩm.
Cô có chút xúc động, còn muốn nói gì đó, lại thấy Hứa phu nhân trừng đôi mắt đẹp: “Ông già xấu xa này, sao ông lại cướp lời của tôi thế!”
Hứa Thành Sơn ho khan một tiếng: “Bà nói lâu như vậy, giờ phải đến lượt tôi chứ.”
Hứa phu nhân: “Tôi đưa đồ cho con dâu, ông chen vào làm gì?”
Hứa Thành Sơn có chút nóng nảy: “Đây là tài sản chung của hai vợ chồng chúng ta, làm sao có thể coi thành một mình bà đưa được?”
“…”
“…”
Nước mắt Nhan Thư nhất thời thu về.
Nhưng.
Tài sản chung của vợ chồng?
Lời này sao lại nghe quen quen nhỉ?
Nhan Thư nhớ lúc mình bắt được cá nhỏ, Hứa Bùi cũng lấy lý do này ra, viện cớ đủ đường để cô chia sẻ xô cá nhỏ với anh.
Thừa dịp đôi vợ chồng già cãi vã chưa ngừng, Nhan Thư lén lút lại gần Hứa Bùi: “Có phải anh học được điều này từ ba không?”
Hứa Bùi nghiêm túc ừ một tiếng: “Xem như là đích thân dạy dỗ? Nhưng em yên tâm, nếu so những phương diện khác với ông ấy, thì anh mạnh hơn.”
Nhan Thư liền hứng thú: “Phương diện gì? Ví dụ như?”
“Ví dụ như…” Hứa Bùi nhướng mắt, nhìn cô cười nói, “Anh chưa bao giờ dám cãi lại bà xã.”
–
Xong rồi.
Thật sự xong rồi.
Nhan Thư còn chưa nghĩ ra cách thăm dò xem anh có thích mình không, đã phát hiện bản thân cô có thể còn thích anh ấy nhiều hơn cô nghĩ.
Nếu không, tại sao anh chỉ tuỳ tiện nói một câu như vậy mà mặt cô đã nóng lên một cách không thể giải thích được.
Cuối cùng cũng đi tắm để trấn tĩnh lại, thấy Hứa Bùi cởi áo khoác đi tới, tay áo sơ mi xắn đến khuỷu tay, trên cánh tay cường tráng lộ ra một sợi dây chun có hình con cá nhỏ màu hồng đặc biệt bắt mắt.
Sự chú ý của Nhan Thư lập tức bị dời đi.
Không được, thứ này không thể để người khác thấy.
Cô vội vàng đưa tay ra: “Mau trả tôi!”
“Trả em cái gì?” Hứa Bùi hơi dừng lại.
Nhan Thư chỉ chỉ cổ tay anh.
Hứa Bùi cúi đầu, liếc mắt nhìn.
“Cái này à.” Hứa Bùi chậm rãi nói, duỗi một ngón tay, lấy sợi dây chun buộc trên cổ tay ra, “Trả cho em.”
Nhan Thư cũng duỗi một ngón tay, ở đầu kia của sợi dây chun, vô thức kéo về, nhưng không nghĩ anh không buông tay ra, đầu ngón tay cô kéo mạnh ra rồi lại giật ngược trở về.
Một giây tiếp theo, hai ngón trỏ một lớn một bé chạm vào nhau bên trong sợi dây chun.
Hứa Bùi từ từ duỗi tay còn lại, tháo sợi dây chun màu hồng đang vòng hai ngón trỏ vào nhau ra.
Hơi mềm. Cảm giác tê dại từ đầu ngón tay truyền đến.
Đầu óc Nhan Thư hơi choáng váng, nói trong vô thức: “Vừa nói trả tôi mà?”
Hứa Bùi nhướng mày: “Không phải vừa trả xong sao? Giờ mượn lần nữa.”
Nhan Thư: “?”
Cô nhỏ giọng phàn nàn: “Một người đàn ông như anh, cứ mượn dây chun của tôi làm gì!”
Hứa Bùi vốn đang cầm sợi dây chun nhỏ chậm rãi đeo vào, nghe vậy liền nhìn cô một cái: “Không phải anh nói rồi ư, tóc mái dài, rửa mặt không tiện.”
Để chứng minh cho lời vừa nói, anh trực tiếp đưa ngón tay cầm lấy tóc mái, rồi buộc một túm nhỏ trên đỉnh đầu.
Nhan Thư ngơ ngác nhìn mặt anh.
Nhịn hai giây, thật sự không nhịn được nữa, cô cười phá lên.
Hứa Bùi mặt vô cảm nhìn cô: “Cười gì.”
Nhan Thư càng cười vui vẻ hơn.
Cô quay mặt đi, vai run bần bật, cười ra nước mắt nhưng vẫn không quên chu đáo đưa gương qua.
Hứa Bùi nhìn một cái.
Trong gương người con trai thần sắc vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ là trên đầu có nhiều hơn một chỏm nhỏ, khiến anh trở nên đáng yêu và ngốc nghếch hơn bình thường một chút.
Anh quay đầu nhìn cô.
Chỏm nhỏ và dây chun hình cá nhỏ trên đầu lắc lư mấy cái.
Càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Một mẩu chuyện khi còn bé đột nhiên lướt qua tâm trí Nhan Thư.
Lần đó cô đột nhiên nảy ra ý tưởng, cô mang theo một đống kẹp tóc nhỏ với dây chun đủ loại màu sắc sặc sỡ, hứng thú bừng bừng đến tìm Hứa Bùi, quyết tâm hóa trang cho anh Hứa Bùi thành một cô công chúa nhỏ xinh đẹp.
Kết quả vừa mới nói ra ý định đã bị anh cau mày xách ra khỏi nhà.
Rầm một tiếng, nhốt cô ngoài cửa, suýt nữa đập gãy cả mũi cô.
Làm cô nước mắt ngắn nước mắt dài, ấm ức cả nửa ngày.
Cuối cùng, hai ông cụ nhà Nhan, Hứa lần lượt thay nhau ra trận mới có thể thành công dỗ dành tiểu Ma vương.
Nhiều năm như vậy, cô đã sớm quên chuyện này, hôm nay kí ức ấy lại lần nữa sống dậy qua cái chỏm nhỏ của anh.
Hay là…
Nhan Thư nín cười, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc gật đầu một cái: “Đúng vậy, dùng dây chun nhỏ buộc, rửa mặt sẽ không làm ướt tóc nữa.”
Lại cố ý nhìn chằm chằm anh một hồi, “Nhưng mà một chiếc dây chun hình như không đủ, tóc bên trái rớt xuống rồi này, để tôi giúp anh buộc thêm cái nữa.”
Cô hào hứng lấy mấy chiếc dây chun mới mua trong túi xách ra, không nói lời nào ấn anh ngồi xuống trước bàn trang điểm, túm lấy mái tóc ngắn bên trái của anh, hai ba vòng buộc một chỏm nhỏ hơn.
“Ơ kìa, bên này cũng cần một cái!”
“Chỗ đó cũng buộc một cái đi!”
“Còn có…”
Không đến mấy phút, trên đầu Hứa Bùi đã có thêm mấy chiếc dây chun nhỏ.
Cá nhỏ, gà nhỏ, hướng dương nhỏ…
Nhan Thư thậm chí còn thừa nước đục thả câu, lén cài một chiếc kẹp tóc vàng lên cho anh.
Cho đến khi dây chun nhỏ trong túi xách dùng hết rồi, Nhan Thư vẫn chưa thoả mãn thu tay về, mới bất tri bất giác chú ý đến sắc mặt của Hứa Bùi.
Hỏng bét.
Chơi với lửa quá đà rồi sao?
Thầy Hứa có tức giận không đây?
Ôi, còn chưa kịp chụp hình nữa.
Cô tiếc nuối nhìn anh, ho khan một tiếng: “Khụ khụ, cái đó, hay là để tôi lấy xuống cho anh.”
Nhan Thư vươn tay định gỡ dây chun trên đầu anh, nhưng cổ tay lại bị anh nắm lấy.
Những đốt ngón tay khô ráo có lực của người đàn ông quấn lấy cổ tay trắng nõn của cô.
Không chặt không lỏng, nhưng lại vừa nóng vừa ngứa.
Nhan Thư rụt tay, lại càng bị anh nắm chặt hơn, bên tai là giọng nói trầm thấp của anh: “Kiều Kiều.”
“Dạ?”
Cô chột dạ cúi đầu, một lọn tóc đen từ tai xõa xuống chiếc cổ trắng ngần.
Hình như Hứa Bùi thoáng cười.
Anh từ từ gỡ các kiểu phụ kiện tóc xinh xắn trên đầu xuống, liếc nhìn cổ cô một cái.
Đầu ngón tay nghịch chiếc kẹp tóc vừa gỡ ra khỏi đầu, hai giây sau, đưa tay ra.
Kéo mái tóc đen của cô ra sau tai rồi dùng kẹp tóc cài lại.
Cô ngước mắt nhìn anh.
Đôi mắt long lanh, còn bắt mắt hơn cả kẹp tóc vàng.
“Cái này là của em.” Ngón trỏ Hứa Bùi treo một chuỗi dây chun nhỏ, “Những cái này là của anh.”
Nhan Thư không phục: “Sao lại là của anh rồi!”
Hứa Bùi nhướng mày: “Không phải em cho anh à?”
Anh buông tay cô ra, một đầu ngón tay khẽ nghịch những chiếc dây chun, thản nhiên cười: “Ngày mai dùng chiếc nào đây. Em chọn giúp anh đi?”
Đã trộm gà không được còn mất nắm gạo, Nhan Thư vừa cay vừa cú, quyết định không để ý đến anh nữa, cuối cùng Hứa Bùi chọn dây chun gà con, đeo trên cổ tay, còn ở trước mặt cô lắc lư mấy cái sau đó mới chậm rãi đi vào nhà tắm.
Nếu không phải vẻ mặt Hứa thần trước sau đều nghiêm túc, Nhan Thư suýt chút nữa đã nghi ngờ anh đang cố ý khoe khoang trước mặt cô rồi đấy!
Hứa Bùi cong môi bước vào phòng tắm.
Đi ra lại thấy cô gái nhỏ nhướng mày, ôm má lo lắng, một bộ dạng phiền não.
“Sao thế?” Hứa Bùi lấy khăn tắm lau đầu, hỏi cô.
Nhan Thư chỉ hai hộp đựng châu báu trên bàn phấn: “Cái này, phải làm sao giờ?”
Thứ này là do Hứa phu nhân mang tới, Nhan Thư cũng ngại từ chối nữa, không thể làm gì khác hơn ngoài việc cảm ơn rồi nhận lấy.
Hứa phu nhân thấy cô đã để vào trong phòng mới vui tươi hớn hở đóng cửa rời đi.
Hứa Bùi ném chiếc khăn tắm vào giỏ quần áo bẩn, đi tới: “Mẹ cho em thì chính là của em, em tự mình quyết định đi.”
Sợ cô có gánh nặng tâm lý, anh từ từ an ủi: “Đừng nghĩ nhiều, mẹ anh vẫn luôn muốn có con gái, lúc sinh anh ra thì bị đổ bệnh, ba anh không muốn cho mẹ sinh thêm nữa, vậy nên chỉ có thể nhìn con gái của người khác mà ao ước. Giờ những thứ này có thể tặng cho em, bà ấy còn vui vẻ không kịp.”
Nhan Thư còn hơi do dự: “Nhưng quá quý giá.”
“Cứ để nó vào két là được rồi.” Hứa Bùi lãnh đạm nói.
Nhan Thư: “…”
Vấn đề ở đây là để chỗ nào sao!
Hứa Bùi đi vào trong, vẫy vẫy tay với cô.
Nhan Thư đành đi theo sau.
Phòng ngủ này là một bộ, có cả một phòng làm việc nhỏ, ở bức tường bên trái là tủ sách có đầy đủ các loại sách.
Hứa Bùi ngồi xổm xuống, tháo một bức tranh sơn dầu phong cảnh ở giữa, lộ ra chiếc két sắt tích hợp sẵn bên trong.
Ngón trỏ của anh dừng lại ở chỗ mật khẩu trong chốc lát, nhập một chuỗi mật khẩu, quay đầu lại: “Đặt ngón tay vào đây.”
“Sao?”
“Lấy dấu vân tay.”
Nhan Thư theo bản năng nghe lời đưa ngón trỏ ra, vừa định đặt lên, nhưng sau một giây suy nghĩ, lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Đây là két nhà anh ấy mà.
Cô lấy dấu vân tay, thì coi như là… coi như là…
Còn chưa nghĩ xong, đầu ngón tay mảnh khảnh đã bị bắt lấy.
Hứa Bùi không cho cô thời gian để do dự, trực tiếp cầm tay cô đặt lên két sắt.
Nhan Thư nhìn đầu ngón tay của mình ấn vài lần lên đó, bên tai truyền đến giọng nữ máy móc:
“Vui lòng nhập dấu vân tay của bạn.”
“Đang tiến hành ghi.”
“Xin xác nhận dấu vân tay.”
“Xác nhận dấu vân tay lần nữa.”
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
“Đăng ký vân tay với quyền hạn cao nhất thành công.”
Cánh cửa két sắt lặng lẽ mở ra.
Bên trong có những xấp đô la Mỹ, những đồng tiền kỷ niệm, một số hợp đồng, giấy chứng nhận được sắp xếp ngăn nắp, dưới cùng là một chồng vàng thỏi.
Cô còn chưa kịp phản ứng, Hứa Bùi lại nắm lấy tay cô, đưa vào bên trong tủ.
Sau khi đầu ngón tay chạm vào một chấm nhỏ nhô lên, anh từ tốn nói, “Hộp tối để ở đây, những thứ quan trọng hơn có thể đặt vào chỗ này.”
Nhan Thư ngơ ngác mấy giây, vô thức đi theo ý nghĩ của anh: “Đồ quan trọng, để ở nơi này?”
“Ừ.”
Không chỉ của cô.
Đồ quan trọng của anh, cũng đều để ở đây.
Nhưng anh lại nhập dấu vân tay của cô vào.
Cô có quyền hạn cao nhất.
Tất cả mọi thứ của anh, đều mở ra cho cô.
Nhan Thư ngẩng đầu nhìn Hứa Bùi.
Ngũ quan ưu tú của người đàn ông, đường quai hàm gọn gàng anh tuấn, có lẽ vì khoảng thời gian này quá vất vả, dưới mắt anh có quầng thâm nhàn nhạt, nhưng tròng mắt màu đen nhìn chằm chằm vào cô lại như thiêu như đốt.
Nhan Thư nói khẽ: “Tại sao?”
Hứa Bùi rũ mi nhìn xuống, đảo mắt nhìn những ngón tay trắng nõn mềm mại đang được anh nắm trong lòng bàn tay, rồi ngẩng đầu nhìn cô: “Dù sao cũng cầm nhiều dây chun của em như vậy, phải đáp lễ lại chứ?”
Nhan Thư theo tầm mắt của anh nhìn sang, theo bản năng muốn rút tay về, lại càng bị anh nắm chặt hơn.
“Trốn cái gì?” Hứa Bùi lãnh đạm, “Cầm lấy chìa khoá dự phòng.”
Vừa dứt lời, chiếc móc khóa bạc được treo vào ngón tay cô.
“Toàn bộ tài sản của anh đều nằm trong tay em.” Hứa Bùi nhìn cô chằm chằm, sau đó cười một cái, “Nhớ cho anh ít tiền tiêu vặt.”