Editor: Táo đỏ phố núi
Không thể không thừa nhận, kỹ thuật bắn súng của Kiều Trác Phàm vô cùng tốt.
Một phát trúng mục tiêu không nói, ngay cả máu cũng không bắn tung tóe ra ngoài. Đây chính là yêu cầu mà trước kia thầy giáo đã đặt ra cho bọn họ.
Một phát súng này, nếu như để cho thầy nhìn thấy, đoán chừng ông ấy sẽ vô cùng vui vẻ.
Lúc trước một nhóm người của bọn họ, không một người nào có thể làm được như thế.
Nhưng trước mắt, nhìn kỹ thuật bắn súng này của Kiều Trác Phàm, Duật Tiểu Gia cũng không thể nào vui nổi.
Lúc này, Kiều Trác Phàm mang theo cây súng của anh, từng bước từng bước đi về chiếc giường kia.
Từ góc độ này của Duật Tiểu Gia, vừa đúng nhìn thấy Tiếu Bảo Bối bị lột sạch, đang nằm ở giữa giường. Trừ cái đó ra, trên người của cô còn có rất nhiều vết xanh tím chằng chịt...
Cho dù không có kinh nghiệm thực tế đi nữa, thì Duật Tiểu Gia cũng đoán được chút gì đó.
Mà Kiều Trác Phàm thì sao?
Cảnh tượng này sợ là khiến cho trái tim của cậu ta tan nát ra thành từng mảnh nhỏ?
Anh giống như một người điên vậy, đột nhiên chạy lại bên cạnh giường.
Duật Tiểu Gia phát hiện có gì đó không đúng, vội vàng chạy lại ngăn cản.
“Kiều... Kiều, cậu đừng như vậy!”
“Tránh ra! Hôm nay nếu như tôi không xả được cơn tức này, tôi không phải là Kiều Trác Phàm...”
Một tay anh nắm chặt súng, không để ý tới sự ngăn cản của Duật Tiểu Gia mà đi về phía trước.
Căn phòng này, là phòng xép.
Chỗ chủ tịch Dương đang nằm, là phòng khách.
Mà chỗ của Tiếu Bảo Bối lại là phòng ngủ.
“Kiều Trác Phàm, cậu quên câu nói mà nhiều năm trước cậu đã nói rồi sao?”
“Kiều...”
Duật Tiểu Gia ra sức ngăn lại, nhưng mà cuối cùng anh vẫn bị Kiều Trác Phàm đẩy đi một lần nữa.
Mà lần này Kiều Trác Phàm hết sức thông minh, sau khi đi vào trong phòng ngủ, anh liền nhanh chóng khóa trái phòng ngủ lại.
“Kiều, đừng làm chuyện điên rồ. Cậu và Tiếu Bảo Bối vất vả lắm mới...”
Duật Tiểu Gia chưa nói được hết câu, Kiều Trác Phàm đã nói: “Duật, tôi hiểu ý của cậu! Vì một người như vậy, không cần thiết phải làm bẩn tay của mình!”
“Duật, cậu hãy xử lý chuyện bên ngoài giúp tôi đi! Còn nữa, mạng của người kia giữ lại cho tôi, chờ tôi nghĩ kỹ xem phải xử lý như thế nào lại nói sau. Còn bây giờ, tôi chỉ muốn đòi lại những gì mà trước đó cô ấy đã thiếu tôi!”
Ném ra mấy câu như vậy, sau đó giọng nói của Kiều Trác Phàm mất hút sau cánh cửa.
Mà Duật Tiểu Gia sau khi nghe những lời này xong, mặc dù còn rất nhiều điều muốn nói. Nhưng mà vừa rồi có một câu nói kia của Kiều Trác Phàm, cuối cùng anh ta chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ.
Xoa xoa mắt cá chân của mình vừa bị Kiều Trác Phàm đá một cái, Duật Tiểu Gia đau nhe răng trợn mắt.
Tên Kiều Trác Phàm này, tại sao có thể ra tay độc ác như vậy chứ?
Vết thương này về nhà để cho mẹ anh ta nhìn thấy, vậy thì phải ăn nói như thế nào mới được?
Nhưng mà trước mắt không phải là lúc càm ràm. Sau khi xoa nhẹ mắt cá chân bị đau xong, Duật Tiểu Gia liền nắm lấy một chân của chủ tịch Dương, kéo cả cơ thể mập mạp của ông ta đi.
- - Đường phân cách - -
"Cục cưng, em đã đồng ý với anh, hết một tuần liền cho anh!”
“Kiều Trác Phàm, còn chưa hết một tuần đâu!”
“Chưa tới một tuần sao? Tại sao anh có cảm giác như vài thế kỷ trôi qua rồi nhỉ...”
“Kiều Trác Phàm, anh thật ngốc!”
“Anh cứ ngốc như vậy đấy, cho nên sau một tuần em nhất định phải cho anh, không được chơi xỏ lá! Nếu không anh sẽ cắt nát quần áo của em, rồi lấy hình khỏa thân của em dán khắp phố lớn ngõ nhỏ!”
“Người xấu, anh thật là bá đạo...”
“Vậy em nói, một tuần nữa liền cho anh...”
“Được được được...”
Trong trí nhớ, đây mới là chuyện phát sinh ngày hôm qua.
Chuyện này xảy ra ngày hôm qua trước khi đi ngủ, Kiều Trác Phàm lại không nhịn được mà ôm cô gặm cắn. Lúc ấy anh không kháng cự được liền muốn ấn cô ở trên giường. Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.
Nhưng cuối cùng, bộ dạng đáng thương như một con chó con của cô cuối cùng anh cũng phải thỏa hiệp.
Lúc đó muốn cô không thành, Kiều Trác Phàm cũng không hề cảm thấy đáng tiếc một chút nào. Ngược lại anh vô cùng trân trọng cô, thương tiếc thân thể bé nhỏ của cô.
Anh muốn đem những gì tốt nhất trao cho cô. Cho nên, cho dù cô liên tục từ chối mình, thì anh vẫn yêu thương chiều chuộng nhường nhịn cô.
Bị từ chối như tối hôm qua, trong khoảng thời gian này không biết đã phát sinh bao nhiêu lần.
Nhưng mà mỗi lần không thành, Kiều Trác Phàm vẫn ôm cô cùng với những lời những bất mãn đi vào giấc ngủ. Nhưng trong lòng thì lại vô cùng ngọt ngào.
Nhưng khi nhìn thấy cả người của cô trần truồng nằm trên giường như vậy, thì khoảnh khắc anh cảm thấy ngọt ngào chìm vào giấc ngủ kia, Kiều Trác Phàm lại cảm thấy mình mới đáng thương làm sao.
Người phụ nữ này, hình như chỉ thận trọng như vậy đối với một mình anh.
Đối với người khác...
Nghĩ tới người đàn ông mập mạp ngoài kia, Kiều Trác Phàm chỉ cảm thấy chán ghét.
Tiếu Bảo Bối, em lại có thể lấy sự thật lòng của Kiều Trác Phàm tôi ra để chà đạp, vậy thì em phải biết hậu quả của việc này là gì!
Một người xấu xí như vậy em cũng có thể tiếp nhận, vậy thì tôi đối xử với em như thế nào chắc là cũng không sao đúng không?
Nghĩ tới đây, Kiều Trác Phàm ném súng qua một bên, nhân tiện đi về phía Tiếu Bảo Bối.
“Ưm! Đáng ghét...” Trong giấc mơ, cô cảm thấy bị xâm nhập, hừ hừ một cái.
Nhìn bộ dạng ngây thơ như thế của cô, anh hạ quyết tâm, nhân tiện hung hăng cắn lên cổ cô một cái...
“Đau!”
Tiếu Bảo Bối lẩm bẩm, biểu hiện sự bất mãn của mình.
Thậm chí, cô còn quơ quơ bàn tay nhỏ bé, muốn xua đuổi đi cái gì đó làm mình đau. Mà tay của cô vừa quơ một cái, lập tức bị Kiều Trác Phàm đè xuống: “Em cũng biết đau sao? Nhưng mà Tiếu Bảo Bối, em có biết bây giờ tim tôi đau như thế nào không?”
Có lẽ là do sức lực của tay, khiến cho Tiếu Bảo Bối ý thức được cái gì.
Cô mơ hồ mở mắt đôi mắt mông lung ra.
Đến khi nhìn rõ tất cả quang cảnh ở đây cô lập tức tỉnh táo lại.
Không chỉ tỉnh người mà còn tỉnh rượu luôn.
“Kiều... Kiều Trác Phàm!” Quá mức kinh ngạc, nên miệng cô nói hơi lắp bắp không rõ.
Mà phản ứng này, lọt vào mắt của Kiều Trác Phàm thì trở thành có tật giật mình.
“Kiều Trác Phàm, chúng ta làm sao...” Cô cũng muốn hỏi làm sao bọn họ lại ở cùng nhau, mà lại dùng động tác xấu hổ như vậy.
Nhưng cô còn chưa nói ra khỏi miệng, thì Kiều Trác Phàm đã cười cười một tiếng.
Nụ cười kia, khiến cho Tiếu Bảo Bối cứng đờ tại chỗ.
Bởi vì trong nụ cười của Kiều Trác Phàm, cô không nhìn thấy bất cứ chút tình nồng ý mật nào như trước kia.
Mà trong đôi mắt của anh, chỉ có sự hung ác và chém giết.
Một giây kia, đầu óc của cô lại hiện lên một cảnh rồi lại một cảnh nào đó, giống như là một đoạn băng liên hoàn. Tất cả những thứ đó, khiến cho cô mơ màng nhớ lại mình bị chủ tịch Dương dẫn tới chỗ này...
Sẽ không phải người kia đối với cô...
Tiếu Bảo Bối không dám nghĩ tiếp.
Nhưng suy nghĩ vừa rồi mới chỉ lóe lên, đã khiến cho mặt mũi của cô tái nhợt đi.
“Tiếu Bảo Bối, bây giờ em có gì để giải thích không?”
Lúc hỏi ra câu hỏi kia, Kiều Trác Phàm phát hiện mình thực sự vô cùng đáng thương.
Cho dù đến giờ phút này, anh vẫn còn yêu cầu xa vời đối với người phụ nữ này vì hành động của mình giải thích một chút.
Nếu như cô nói tất cả đây đều là hiểu lầm, anh sợ là mình vẫn có thể ngây ngô mà lừa dối bản thân.
“Kiều Trác Phàm, em...” Cô thật sự không biết đây là thế nào.
Cô chỉ nhớ rõ, cô và Tiếu Huyên đi nói chuyện với chủ tịch Dương. Về sau thì không thấy Tiếu Huyên nữa, còn chủ tịch Dương thì không hiểu sao lại đưa cô tới chỗ này, Tiếu Bảo Bối cũng chỉ có một chút xíu ấn tượng.
Nhưng mà kêu cô giải thích cái gì, thì thứ cho cái đầu nhỏ của cô không theo kịp được tiết tấu, nghĩ không ra.
“Em không biết nên giải thích như thế nào!”
“Ngay cả một lời giải thích cũng không có? Tiếu Bảo Bối, coi như tôi đã nhìn nhầm em!”
Dường như chuyện này người đàn ông này không thể tha thứ được, tiếng gầm của anh chấn động tới mức tai của cô cũng ù đi.
Mà chuyện tiếp theo mà Kiều Trác Phàm làm ra càng khiến cho cô bất ngờ hơn.
Đột nhiên, người đàn ông này liền cởi quần áo trên người mình ra.
Nhìn quần áo của Kiều Trác Phàm đang cởi từng cái từng cái ra, cho đến cái cuối cùng cũng không chừa lại, Tiếu Bảo Bối cũng ý thức được sẽ phát sinh chuyện gì.