*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mèo (meoancamam)
"Bảo Bối?" Hẳn Quý Xuyên cũng không nghĩ tới thế nhưng Tiếu Bảo Bối lại rống ra lời thô tục như vậy.
Trước kia khi ở cùng anh ta, mặc dù cô bướng bỉnh một chút, nhưng mỗi lần cô nói chuyện đều có mức độ.
Nhưng bây giờ...
"Đinh…”
Ngay lúc Quý Xuyên muốn tiếp tục nói gì đó để khuyên bảo Tiếu Bảo Bối, thang máy truyền đến một tràng âm thanh.
Ngay sau đó, cửa thang máy từ từ mở ra.
Mà nhân lúc này, Tiếu Bảo Bối nhanh chóng ra khỏi cửa thang máy.
Quý Xuyên có chút không cam tâm, định đi theo.
Nhưng có lẽ Quý Xuyên không ngờ tới, lúc này mỗi một bước đi của Tiếu Bảo Bối đều giống như đạp chân lên bông vậy.
Cô thật sự lo lắng bản thân sẽ không cẩn thận té xuống.
Nếu ngã ở trước mặt người khác, có lẽ cô sẽ không có cảm giác gì.
Nhưng trong tiềm thức, cô không hề muốn ngã trước mặt cái người đáng ghét Quý Xuyên này.
Nhưng cuộc đời luôn có những chỗ không được như ý. Ngay lúc Tiếu Bảo Bối vội vã thoát khỏi Quý Xuyên dây dưa, một trận tối sầm không hề dự báo trước trực tiếp bao phủ trước mắt cô, khiến cô lập tức lảo đảo lùi về đằng sau.
Quý Xuyên lúc này cũng chỉ theo bản năng đi đằng sau Tiếu Bảo Bối, hi vọng tìm được một cơ hội trò chuyện thật tốt với cô.
Trong khoảng thời gian này, bên cạnh Tiếu Bảo Bối luôn luôn đi theo cái người cuồng bạo lực A Vĩ!
Dù Quý Xuyên muốn trò chuyện với cô cũng không tìm được cơ hội hành động.
Hôm nay thật vất vả thấy bên cạnh Tiếu Bảo Bối không có ai, sao anh ta có thể không nắm chặt cơ hội khó có được này thật tốt chứ?
Lúc anh ta vội vàng tính xem nên nhân cơ hội này muốn nói chuyện gì với Tiếu Bảo Bối, Quý Xuyên đột nhiên nghe được tiếng động đằng trước dường như có cái gì rơi xuống.
Chờ khi anh ta ngẩng đầu nhìn lên, liền phát hiện cô gái mới khi nãy còn cầm túi da, ngoan độc đập mấy cái vào đầu Quý Xuyên anh, còn chửi bậy vào mặt anh, thế nhưng giờ phút này lại giống như tượng gỗ bị rút đi linh hồn, từ từ trượt xuống...