Editor: đỗ song nhi (yên yên)
"A..." Sáng sớm hôm sau, sau khi một người phụ nữ nào đó tỉnh lại, liền truyền ra một hồi âm thanh tê tâm liệt phế.
Tất cả chuyện xảy ra trước mặt rất khó có thể tiếp nhận.
Người này, chính là Tiếu Vi.
Hình ảnh duy nhất còn lưu lại trong đầu bà ta chính là ngày hôm qua ở bên trong phòng làm việc của Tiếu Bảo Bối, Tiếu Bảo Bối để A Vĩ ra tay với bà ta.
Có lẽ đây là chuyện kinh khủng nhất mà cả đời này Tiếu Vi trải qua. Vết thương khiến bà ta đau đến mức không muốn sống, miệng thì nhét vải, không thể phát ra âm thanh gì.
Khi đó bà ta không hề có ý định buông tha việc trả thù Tiếu Bảo Bối, cô có thể sẽ buông tha cho bà ta sao?
Nhưng trong trí nhớ, lúc ấy bà ta vẫn còn bên trong phòng làm việc của Tiếu Bảo Bối, tại sao bây giờ lại ở đây?
Hơn nữa, sao xung quanh lại có nhiều người vây xem như vậy?
Những người đó bàn luận xôn xao cái gì?
"Nhìn xem, bà ta sao lại làm ra chuyện này?"
"Đúng rồi, tuổi lớn rồi mà không biết xấu hổ!"
"Tôi đoán có khi bà ta là Tiểu Tam, bị vợ cả lột hết quần áo ném ở nơi này!"
Âm thanh bàn tán của những người đó càng ngày càng lớn.
Nhưng Tiếu Vi nghe không hiểu rốt cuộc bọn họ nghị luận cái gì.
Cái gì gọi là làm Tiểu Tam?
Cái gì gọi là bị vợ cả lột hết quần áo vứt bỏ ở chỗ này?
Cái gì gọi là lớn tuổi không biết xấu hổ?
Khi Tiếu Vi buồn bực điều này, bà ta cảm giác thân thể có chút lạnh. Cúi đầu xuống mới phát hiện, thì ra những lời bọn họ bàn tán là về bà ta.
Đáng chết!
Bà ta không chỉ bị Tiếu Bảo Bối vứt bỏ ở địa phương này, còn bị lột hết quần áo!
"Tránh ra! Tất cả các người tránh ra!"
Mặc kệ là ai cũng không thích mình quần áo không chỉnh tề xuất hiện trước mặt mọi người. Tiếu Vi cũng vậy.
Sau khi phát hiện cơ thể mình không hề có gì che đậy, hai tay Tiếu Vi gắt gao che lồng ngực của mình, liên tiếp kêu gào.
"Tôi nhổ vào, bà nghĩ rằng chúng tôi thích xem trò hề này ư!" Những người phụ nữ trung niên nghị luận bà ta cũng không phải là tượng đất, bị Tiếu Vi gầm thét, tất cả mọi người châm chọc bà ta một câu, mới chậm rãi bước rời đi.
Chờ những người này rời đi, rốt cuộc Tiếu Vi thấy rõ quang cảnh xung quanh đây.
Cho tới bây giờ, bà ta mới xác định được nơi mình bị vứt không phải là một địa phương hoàn toàn xa lạ!
Chỉ là, Tiếu Bảo Bối cho người ném bà ta ở nơi như thế này là tình cờ hay là cô ấy đã biết chuyện gì đó?
Mặc dù Tiếu Vi rất muốn tin vào vế trước nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ lại nói cho bà ta biết có lẽ vế sau mới đúng.
Bây giờ, Tiếu Vi biết việc cần giải quyết nhất không phải vấn đề này mà là quần áo...
Về nỗi nhục Tiếu Bảo Bối gây ra, Tiếu Vi bà nhất định sẽ nhớ kỹ.
Cuối cùng sẽ có một ngày, bà đem tất cả những gì đã chịu đựng hôm nay trả lại không thiếu thứ gì.
Nghĩ tới đây, Tiếu Vi chỉ có thể vừa che thân thể, vừa nhanh chóng hướng tới căn phòng quen thuộc.
Nhưng lúc này Tiếu Vi vội vàng đi tìm quần áo không biết cả quá trình bà ta di chuyển, tiến vào căn phòng kia đều bị người khác chụp hình lại toàn bộ.
Đợi bà ta vào phòng, người đàn ông ngồi trên xe nhấn phát lại, từ từ thưởng thức quá trình vừa chụp được, hài lòng cất máy ảnh, sau đó khởi động xe nhanh chóng biến mất ở góc đường.
Rất nhanh, hẻm nhỏ này lại khôi phục lại sự yên tĩnh thường ngày, giống mọi chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy!
—— tuyến phân cách ——
"Đây là vật gì?" Cùng một thời gian, lúc này Tiếu Bảo Bối vừa tiến vào phòng làm việc, ngoài ý muốn phát hiện trong phòng tăng thêm một cái bàn.
Lần này, Tiếu Bảo Bối buồn bực!
Mặc dù phòng làm việc của cô đủ rộng rãi, thêm một cái bàn cũng không phải là không thể. Nhưng thêm một người, cô nghỉ ngơi sẽ bất tiện.
Hơn nữa, bây giờ cô còn có thai, thỉnh thoảng sẽ nôn nghén.
Nếu người này chung phòng làm việc, khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng đến cô.
"A Vĩ, đây là bàn làm việc ai đưa tới?"