Editor: đỗ song nhi (yên yên)
"Hình dán? Đó là thứ quỷ gì vậy?" Ấn đường Kiều Trác Phàm nhíu lại.
"Kiều, không phải là anh không biết hình dán là gì chứ?" Anna kinh ngạc nhìn Kiều Trác Phàm...
Vài phút sau, Anna nở nụ cười như hoa: "A ha ha, vốn là tôi cảm thấy anh Duật đã đủ chậm chạp rồi, không ngờ anh còn chậm hơn so với anh Duật!"
Bị Anna cười nhạo, sắc mặt Kiều Trác Phàm có chút không tốt.
Ai lại nguyện ý bị người khác nói mình chậm chạp, không theo kịp thời đại chứ?
"Rốt cuộc là thứ đồ chơi quỷ quái gì?" Kiều Trác Phàm thẹn quá thành giận.
"Chính là kiểu chụp ra thành tấm ảnh nhỏ, còn có thể dán lên các đồ vật!" Nhất là dán lên điện thoại cũng đã trở thành một xu thế rồi.
Hiện tại ở thành phố này rất khó tìm được cửa hàng chụp hình dán.
Không ngờ biết cô muốn thử, Đàm Duật lập tức tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được một chỗ liền hẹn cô tối nay đến đó.
Quả thật là gần đây Đàm Duật cưng chiều cô đến tận trời.
Mặc kệ cô muốn gì anh cũng cố gắng tìm cho cô. Nghĩ đến Đàm Duật, gương mặt của Anna không tự chủ được nóng lên.
Chỉ là Kiều Trác Phàm không hề chú ý đến việc nhân viên của mình có ý định không muốn làm thêm giờ vì lúc này anh đang rối rắm một vấn đề, anh có nên cùng Tiếu Bảo Bối đi chụp hình dán để chứng minh mình không lỗi thời hay không?
"Anna, chỗ chụp hình dán ở đâu?" Sau khi Kiều Trác Phàm trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, mở miệng hỏi.
Giọng nói của anh đem thần trí của Anna đang suy tư về Đàm Duật quay trở về.
"Kiều, anh vừa hỏi cái gì?"
"Tôi hỏi cô chỗ chụp hình dán đó ở đâu?" Kiều Trác Phàm trợn trắng mắt hỏi lại lần nữa.
"Địa điểm là anh Duật tìm! Thế nào, anh cũng muốn đi chụp hình dán?" Anna bày ra dáng vẻ xem kịch vui.
Mà lúc này, không biết Kiều Trác Phàm đã hối hận biết bao nhiêu lần vì đã tuyển cô gái này vào làm.
Nếu là anh sớm biết Anna thích tám chuyện như vậy, chắc chắn anh sẽ không tuyển cô, xem như Đàm Duật nói bao nhiêu cũng vô dụng.
Thôi thì xem Anna là một kinh nghiệm vậy. Về sau muốn tuyển nhân viên, phải xem xét người đó có tật nhiều chuyện không rồi mới quyết định.
"Kiều, không phải là anh muốn cùng Tiếu Bảo Bối nhà anh đi chụp hình để chứng minh anh không phải là người gà mờ như thế chứ?" Có lẽ Anna không nghĩ tới cấp trên đã bắt đầu ghét bỏ mình mà vẫn ở bên cạnh ríu rít.
Kiều Trác Phàm bị cô hỏi như vậy, sống lưng liền cứng đờ.
Được rồi, Kiều Trác Phàm không thể không thừa nhận Anna nói đúng.
Quả thật anh chính là muốn cùng Tiếu Bảo Bối chụp ảnh dán để chứng minh mình không phải là người như vậy. Hơn nữa, anh cũng nghe Anna nói, những đôi yêu nhau đều làm việc này để thể hiện tình cảm.
Thật vất vả mới đưa Tiếu Bảo Bối trở lại bên cạnh, tất nhiên anh không muốn bỏ lỡ bất kỳ việc gì có thể làm cùng cô.
"Ai nha, sao lỗ tai Kiều Thiếu lại đỏ như vậy? Không phải là bị tôi đoán trúng rồi chứ?" Anna được voi đòi tiên, lên tiếng khiêu khích Kiều Trác Phàm.
Thấy hơn nửa ngày mà anh cũng không trả lời vấn đề của cô, Anna liền tiếp tục chọc ghẹo.
Kiều Trác Phàm cũng không chịu nổi người phụ nữ này nhìn chằm chằm lỗ tai anh nên định che lại.
"Được rồi, đừng luyên thuyên nữa. Nói cho tôi biết nhanh lên, rốt cuộc tiệm chụp hình dán kia ở đâu, nếu không nói thì hôm nay cô phải ở lại đây thay tôi chủ trì cuộc họp cả ngày."
"Vậy nếu tôi nói thì sẽ không cần ở lại đây chịu khổ nữa phải không?" Anna nghe lời này, vội vàng bổ sung lên một câu như vậy.
"Đúng vậy, nếu cô nói tôi sẽ để A Vĩ tới đây thay tôi!" Vì để có thể cùng Tiếu Bảo Bối lưu giữ những kỷ niệm lãng mạn của hai người mà Kiều Trác Phàm vô cùng "hào phóng" đáp ứng Anna.
Nghe được lời này Anna vô cùng kích động.
Nhưng lúc này A Vĩ đang trong một phòng làm việc khác liên tục nhảy mũi.
"Ôi mẹ nó, người nào đang nhớ tới A Vĩ tôi vậy?" Vừa vuốt chóp mũi, A Vĩ vừa lầm bầm.