Editor: Mèo (meoancamam)
A Vĩ lập tức biểu hiện ra vẻ mặt "Tôi đều vì ngài suy xét".
Mà may mắn, lúc này đúng lúc đến bệnh viện.
Thấy vẻ mặt Kiều Trác Phàm vẫn âm trầm không ngừng, anh lại khẩn trương nhắc nhở: "Kiều thiếu, đã đến bệnh viện! Nhanh xuống xe thôi, phu nhân hẳn đang đợi ngài!"
A Vĩ không thể không thừa nhận, nhắc đến Tiếu Bảo Bối là vẫn luôn dùng tốt.
Kiều Trác Phàm vốn đầy mặt u ám nhìn chằm chằm anh, vừa nghe đến anh nói như vậy quả nhiên liền hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Hơn nữa ngay lúc xe dừng lại, anh liền cởi dây an toàn đẩy cửa xe.
Nhìn thấy Kiều Trác Phàm xuống xe, A Vĩ liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng ai lại nghĩ đến, trước khi đi Kiều Trác Phàm còn nói cho anh: "Chờ một lúc nữa, chúng ta lại tính toán xem ảnh hưởng mặt mũi nhiều hay ít!"
Bỏ lại lời này, Kiều Trác Phàm rời đi, A Vĩ thiếu chút nữa khóc hôn mê.
Hu hu...
Lúc trước là ngài muốn tôi ngửi thử người ngài xem, hiện tại lại muốn truy cứu tôi. Ngài cái kẻ bạc tình...
A Vĩ đã trầm mê với nhân vật trong kịch bản phim truyền hình, cầm khăn tay nhỏ tạm biệt Kiều Trác Phàm...
- - đường phân cách - -
"Cục cưng?"
Lúc Kiều Trác Phàm đẩy cửa phòng bệnh, Tiếu Bảo Bối đang cầm thứ gì đó trong tay lật xem. Vừa nghe được giọng nói của anh, cô liền khẩn trương giấu đi thứ đó dưới mông mình, sau đó ánh mắt liền nhìn chằm chằm trần nhà, bày ra dáng vẻ "Cái gì cũng không liên quan tới tôi".
Nhìn thấy dáng vẻ này của Tiếu Bảo Bối, ánh mắt của Kiều Trác Phàm lại nhẹ nhàng chuyển từ gương mặt cô đến dưới mông nhỏ.
Cảm giác lành lạnh kia khiến tay Tiếu Bảo Bối bất giác che lại mông mình.
Mẹ nó, cảm giác được cúc hoa căng thẳng!
Chỉ là mặt ngoài, cô nhóc này còn giả vờ mình vô cùng bình tĩnh.
Kiên quyết không thể để Kiều Trác Phàm nhìn thấy đồ vật dưới mông, nếu không thì vấn đề không chỉ là cúc hoa gặp nguy hiểm!
"Cậu đã đến rồi, tôi đây liền về trước! Đêm nay nếu có chuyện gì thì điện cho tôi!" Cha Tiếu giả vờ không nhìn thấy động tác của hai người bọn họ, đứng dậy nói.
"Vâng, tối nay cha ngài hãy trở về nghỉ ngơi thật tốt." Kiều Trác Phàm ngược lại không từ chối.
"Ừ! Hai người các con cũng đừng ầm ĩ, nhanh chóng mà ngủ ngủ thêm!" Lời này của cha Tiếu ngược lại xuất phát từ đáy lòng.
Dưới mắt hai đứa trẻ này đều là quầng thâm nồng đậm, ai còn nhìn không ra trong khoảng thời gian bọn họ tách ra ai cũng không nghỉ ngơi tốt chứ?
Đương nhiên, trước khi rời khỏi phòng bệnh, cha Tiếu còn không quên liếc mắt nhìn Tiếu Bảo Bối một cái, giống như đang ám chỉ cái gì. Sau khi Tiếu Bảo Bối nhận được ánh mắt của cha Tiếu, cái đầu nhỏ gật gật.
Sau khi nhận được đáp lại từ Tiếu Bảo Bối, cha Tiếu mới chậm rãi rời đi!
"Cha, Kiều Trì ở bên ngoài, cậu ấy sẽ đưa ngài về nhà an toàn! Đi thong thả..." Lúc cha Tiếu rời đi, Kiều Trác Phàm ở đằng sau nói.
Thừa dịp cha Tiếu rời đi, Kiều Trác Phàm đi đóng cửa, Tiếu Bảo Bối vội vàng dịch dịch mông nhỏ của mình...
Hết chương 188.