Editor: đỗ song nhi (yên yên)
"Bây giờ khoan nói đến những việc này, Bảo Bối nhà chúng tôi cần nghỉ ngơi rồi, kính mong Kiều tiên sinh về cho, hôm khác lại đến!" Lần này cha Tiếu rất kiên quyết, dựa vào thân phận cha vợ và hiện tại Kiều Trác Phàm biết mình có lỗi, không dám động thủ mà trực tiếp mời Kiều Trác Phàm ra đến tận cửa phòng bệnh. Hơn nữa, trước ánh mắt vô cùng ai oán của Kiều Trác Phàm, ông không hề do dự đóng cửa phòng bệnh lại một cái "Rầm", sau đó còn khóa trái...
"Bảo..." Kiều Trác Phàm đang tính nói tiếp nhưng cửa đã đóng rồi.
Lần này, mặt Kiều Trác Phàm mặt hoàn toàn tối sầm.
Sống đến tận bây giờ, dường như Kiều thiếu chưa từng bị người khác mời ra khỏi cửa như vậy.
Không ngờ lần đầu tiên lại là ở bệnh viện...
"Hắc hắc..." A Vĩ thấy sắc mặt âm trầm và không cam lòng của Kiều Trác Phàm thì có chút không phúc hậu mà cười ra tiếng.
Chỉ là A Vĩ còn chưa kịp cười mấy cái, liền bị ánh mắt lạnh lẽo của Kiều Trác Phàm nhìn sang.
Hự hự, ánh mắt này thật sự rất dọa người.
Lần này, A Vĩ vội vàng thu hồi hàm răng đang lộ ra vì cười lớn, sau đó bổ sung: "Kiều Thiếu, tôi không nghe thấy, không nghe thấy gì hết..."
Lấy được câu trả lời chắc chắn như vậy, sắc mặt Kiều Trác Phàm mới khá hơn một chút.
"Bây giờ cậu đi đón Kiều Trì đến đây!"
Hiển nhiên, Kiều Trác Phàm muốn Kiều Trì đến để kiểm tra thân thể cho Tiếu Bảo Bối.
Mặc dù hiện nay Tiếu Bảo Bối đang ở bệnh viện nhưng anh vẫn không yên tâm được. Hơn nữa, những bệnh viện này làm sao tận tâm bằng bác sĩ tư nhân của anh?
"Ngay lập tức sao? Nhưng bây giờ... Cái đó..." A Vĩ nhìn cửa phòng bệnh đang đóng kín của Tiếu Bảo Bối, có chút ấp a ấp úng.
A Vĩ rất buồn bực. Bây giờ cha Tiếu căn bản không cho bọn họ bất kỳ cơ hội nào đến gần Tiếu Bảo Bối, lúc này đưa Kiều Trì đến cũng chưa chắc có thể khám bệnh được cho Tiếu Bảo Bối đúng không?
Nhưng câu nói tiếp theo của Kiều Trác Phàm đã dập tắt mọi ý nghĩ khác của A Vĩ.
"Việc này không cần cậu bận tâm. Tôi muốn thấy Kiều Trì trong vòng hai mươi phút nữa..."
Chắc chắn rồi!
A Vĩ rất hiểu suy nghĩ bây giờ của Kiều Trác Phàm. Anh không dễ chịu thì Kiều Trì cũng đừng mong sẽ được yên ổn.
Kiều Trác Phàm ở đây bị ghẻ lạnh, cậu ấy là bác sĩ tư của anh cũng phải đồng cam chịu khổ cùng anh đến khi người nhà họ Tiếu chịu đón tiếp bọn họ mới thôi.
Nhưng khi A Vĩ đang hí hửng vì cho rằng mình hiểu rõ tâm tư Kiều Trác Phàm thì cậu lại nghĩ tới một điều.
"Không phải chứ, 20 phút?" Lúc này, A Vĩ đã không còn tâm trạng ung dung tự đắc mà cười nhạo sau lưng Kiều Trác Phàm nữa.
Không biết bây giờ Kiều Trì đang ở nơi nào. Muốn tìm được tung tích của anh ta cũng phải tốn một khoảng thời gian nhất định.
Trong vòng hai mươi phút không những phải tìm được Kiều Trì mà còn phải đưa đến đây? Dù A Vĩ anh có là siêu nhân thì cũng rất khó hoàn thành nha!
Lần này cuối cùng A Vĩ cũng hiểu, Kiều Thiếu chính là ăn miếng trả miếng!
Cậu vội vàng dùng vẻ mặt ai oán nhìn về phía Kiều Trác Phàm để cầu xin tha thứ.
Nhưng vị thiếu gia nào đó không thèm nhìn liền nói với A Vĩ: "Nếu sau 20 phút không thấy được Kiều Trì, thì cậu và cậu ta sau này không cần xuất hiện nữa!"
Sau khi ra lệnh, Kiều Trác Phàm vẫn đứng canh giữ trước phòng bệnh Tiếu Bảo Bối.
"Con mịa nó, tại sao người bị tổn thương luôn là mình..." A Vĩ thật sự muốn khóc ngất đi.
Nhìn bộ dạng quyết tâm của Kiều Thiếu, cậu chỉ có thể uất hận: "Tôi lập tức vác cậu ta đến..."
Sau khi để lại lời thề sắt son, A Vĩ nhanh chóng lên đường, để lại người đàn ông với khuôn mặt lo lắng đứng trước cửa phòng bệnh...
—— tuyến phân cách ——
Đèn led chớp nháy, âm nhạc điếc tai nhức óc...
Đây chính là một nơi ăn chơi chính hiệu.
Có biết bao nhiêu người ở nơi này trực tiếp tháo bỏ mặt nạ vẫn luôn mang hằng ngày, tự do tự tại lắc lư theo điệu nhạc?
So với những quán bar khác, nơi đây tốt hơn một bậc.
An ninh chặt chẽ, rượu cũng đa dạng hơn những nơi khác. Cũng do đó mà chi phí bỏ ra không phải là con số nhỏ.
Thật ra đây chính là quán bar năm đó Lăng Nhị gia mở ra trong lúc nhàm chán.
Hiện tại ông đã cưới vợ nên rất ít đến đây.
Nhưng vì đây là nơi ông và Tô Tiểu Nữu gặp nhau. Vì vậy, mấy năm nay ông đầu tư một chút tiền để bán bar bình thường trở nên cao cấp hơn.
Bên cạnh việc cung cấp dịch vụ ca hát, khiêu vũ ở ngoài, bên trong còn có các phòng bao với thiết bị cao cấp nhất.
Đây chính là một nơi đốt tiền nhưng vẫn có rất nhiều người ước mơ, ngưỡng mộ nơi này.
Đặc biệt là giới trẻ ngày nay xem việc tổ chức sinh nhật, ăn chơi ở đây là một điều hãnh diện, có mặt mũi.
Vì vậy, vì giá phòng bao rất cao nhưng không phải lúc nào cũng còn phòng, cần phải đặt trước mới được.
Lúc Anna đi tới quán bar không phải là thời gian náo nhiệt ồn ào nhất.
Nhân viên phục vụ thấy cô liền nhanh chóng mời cô vào phía bên trong.
Một cô gái xinh đẹp như vậy xuất hiện tại nơi này, khẳng định tối nay việc buôn bán sẽ rất thuận lợi.
Chỉ là Anna không cần nhân viên chỉ dẫn, vị trí của quán bar cô rõ như lòng bàn tay, nơi đây giống như sân nhà của cô vậy.
Nói đùa ư? Quán này do cha cô mở ra, cô có thể không quen thuộc sao?
Chỉ là hai năm gần đây Lăng Nhị gia không thường xuyên đến, ngay cả Anna cũng rất ít khi được ông dẫn đến cho nên nhân viên mới không biết cô gái xinh đẹp này chính là con gái của ông chủ, còn muốn cô giúp bọn họ kiếm được một khoảng doanh thu.
Anna không để ý những thứ này, cô chỉ tùy tiện gọi một ly nước trái cây rồi tìm một chỗ ở quầy bar ngồi xuống,.
Thật ra tối nay cô có hẹn với Đàm Duật tản bộ ở bờ sông. Nhưng cô lại đến sớm hai tiếng, Đàm Duật còn chưa đến, một mình ở bờ sông cũng lạnh nên Anna muốn đến quán bar uống một chút gì đó để giết thời gian.
Chỉ là Anna căn bản không ngờ cô vừa ngồi xuống đã gặp phải một người.
"Anna, không ngờ được gặp cô ở đây!"