Editor: đỗ song nhi (yên yên)
Lúc trước Kiều Trì đã giúp Tiếu Bảo Bối điều dưỡng cơ thể được bảy, tám phần rồi nhưng anh ấy còn nói cho Kiều Trác Phàm biết sau khi sảy thai, tử cung của Tiếu Bảo Bối yếu hơn so với người khác. Do đó, nếu có thai lần nữa phải cực kỳ chú ý, nếu không rất dễ bị sảy thai.
Chính vì nghĩ đến điều này và những biểu hiện khác thường lúc gặp Tiếu Bảo Bối mới khiến Kiều Trác Phàm nóng nảy như thế. Biết rõ bây giờ đang ở đồn cảnh sát, không nên động thủ, nhưng anh không thể khống chế được...
"Còn không mau nói, rốt cuộc cô đã đưa Tiếu Bảo Bối đi đâu rồi?"
Thấy nữ cảnh sát nức nở, Kiều Trác Phàm càng phiền não. Lần này, anh trực tiếp kéo mái tóc dài của cô gái kia để cô ta không dám giả vờ yếu ớt nữa.
"Cô ấy...Cô ấy đã được bảo lãnh từ lâu rồi! Sau khi các anh đi, cha cô ấy đã đến đưa cô ấy đi..."
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! (* Người hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi)
Một người phụ nữ như thế nào mới có thể lăn lộn ở nơi này?
Nhận thấy khí thế của Kiều Trác Phàm không giống với người bình thường, nữ cảnh sát lập tức thành thật khai báo.
Nghe được kết quả này, mặc dù Kiều Trác Phàm không trực tiếp cứu Tiếu Bảo Bối ra, nhưng ít nhất bây giờ anh đã biết được tung tích của Tiếu Bảo Bối. Kiều Trác phàm buông tóc nữ cảnh sát ra, nhận lấy khăn tay A Vĩ đưa tới lau bàn tay mình, sau đó định rời đi.
Tiếu Bảo Bối không có ở đây, đương nhiên Kiều Trác Phàm muốn nhanh chóng đi gặp cô, làm gì có nhiều thời gian ở đây lãng phí với bọn họ?
Nhưng ngay khi Kiều Trác Phàm mang theo A Vĩ lật đật chuẩn bị rời đi, mấy khẩu súng chỉ vào mặt hai người bọn họ.
Người dẫn đầu cười nói với Kiều Trác Phàm: "Kiều Thiếu, tội trạng cố ý gây thương tích, đầy đủ chứng cứ, để tôi xem cậu có thể rời đi như thế nào..."
—— tuyến phân cách ——
Khi Kiều Trác Phàm bị bao vây ở đồn cảnh sát thì bên trong một phòng bệnh bình thường, Tiếu Bảo Bối đang an tĩnh nằm trên giường bệnh. Cô không ngủ, đôi mắt xinh đẹp mở to nhìn chằm chằm bình truyền dịch phía bên trái. Nhìn những chất lỏng trong suốt kia từng chút từng chút chảy vào cơ thể mình, trong đầu có chút trống không.
Lúc này, cha Tiếu đẩy cửa phòng bệnh đi vào.
Thấy Tiếu Bảo Bối nằm ở trên giường bệnh ngẩn người, cha Tiếu kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống.
"Bảo Bối, có chỗ nào cảm thấy không thoải mái sao?" Sau khi cha Tiếu nhẹ nhàng giúp cô chỉnh chăn gối liền hỏi.
"Cha, con không sao!" Nghe được giọng nói của cha, cuối cùng Tiếu Bảo Bối cũng thu hồi tầm mắt lại.
Lúc nhìn thẳng vào mắt cha, Tiếu Bảo Bối mới phát hiện ra dường như cha mình lại già đi rất nhiều.
Trước kia, tóc mai hai bên không bạc nhiều như vậy nhưng hôm nay, những sợi tóc này giống như bạc ra chỉ sau một đêm.
Tiếu Bảo Bối rất đau lòng vì cô biết là mình khiến cha lo lắng nên cha mới có thể già đi nhanh như vậy.
"Không có việc gì là tốt rồi!" Cha Tiếu đau lòng tém mấy sợi tóc trước trán Tiếu Bảo Bối. Thấy cô gầy đến nỗi thấy cả mấy mạch máu dưới da mặt, ông muốn nói lại thôi: "Bảo bối, cha có mấy lời muốn nói với con!"
"Cha, có gì thì cha cứ nói đi! Hai cha con mình thì cần gì giữ bí mật chứ!"
Đúng là như vậy!
Từ nhỏ cô đã không có mẹ quan tâm, quan hệ giữa Tiếu Bảo Bối và cha Tiếu cực kỳ tốt.
Dù là vấn đề nhỏ, cô cũng sẽ nói với cha mình. Ngay cả lúc bí mật thầm mến Quý Xuyên, cô cũng nói với ông, nhờ ông làm quân sư.
"Bảo Bối, cơ thể của con..." Cha Tiếu ấp a ấp úng, khi nói đến đây còn lặng lẽ nhìn vào bụng Tiếu Bảo Bối...
Lúc này nếu cô còn không biết cha muốn nói gì thì thật ngốc rồi.
"Cha, có phải cha muốn nói cho con biết con đã mang thai rồi không?"
So với sự tưởng tượng của cha Tiếu, Tiếu Bảo Bối rất bình tĩnh.
Hay là cô đã biết rồi!
Nhưng điều này khiến cha Tiếu không nghĩ ra, nếu đứa nhỏ này đã biết mình mang thai, tại sao còn chạy đến Tiếu thị làm?
Hơn nữa, nếu cô có thai, tại sao Kiều Trác Phàm lại để cô ở lại đồn cảnh sát?
Mặc dù lúc ông chạy tới đồn cảnh sát, Tiếu Bảo Bối không xảy ra chuyện gì nhưng khi cha vợ nghe được tin con rể để trợ lý bảo lãnh mình ra ngoài, lại để con gái ông ở lại nơi này, trong lòng ông sao có thể dễ chịu chứ?
Có lẽ trong mắt những người khác, Tiếu Bảo Bối rất hồn nhiên, không tim không phổi. Nhưng mà trong mắt cha Tiếu, cô chính là báo vật nâng trong lòng bàn tay, dù người khác đối xử với cô như thế nào ông cũng rất đau lòng.
Cha mẹ nào cũng giống như vậy, trong mắt mình, con cái là tốt nhất.
Cho nên, mặc kệ Tiếu Bảo Bối có sai hay không trong việc hai người giận dỗi nhau thì cha Tiếu vẫn cảm thấy Kiều Trác Phàm cố ý để Tiếu Bảo Bối ở lại đồn cảnh sát là không đúng.
Đặc biệt vừa rồi lúc tới bệnh viện, cha Tiếu thấy sắc mặt tái nhợt của cô, biết được Tiếu Bảo Bối đã mang thai 6 tuần thì ông càng trách cứ Kiều Trác Phàm nhiều hơn.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò của Tiếu Bảo Bối, sau khi cha Tiếu suy nghĩ một lát, đột nhiên nói: "Con và Kiều Trác Phàm, nếu không được nữa thì ly hôn đi!"
Lời này khiến Tiếu Bảo Bối tràn ngập kinh ngạc!
Trong khoảng thời gian này, khi cha Tiếu thấy Kiều Trác Phàm đưa tới đơn thỏa thuận ly hôn cũng không nói gì.
Thậm chí khi biết Kiều Trác Phàm không nhận điện thoại của cô, ông còn khuyên nhủ cô trực tiếp đi tìm Kiều Trác Phàm.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, người vẫn luôn hết sức giúp cô và Kiều Trác Phàm hàn gắn tình cảm, bây giờ lại để cho cô và Kiều Trác Phàm ly hôn!
Lời này quả thật làm cho Tiếu Bảo Bối khiếp sợ không thôi.
"Cha..."
"Bảo Bối, cha biết trong lòng con đã có Kiều Trác Phàm. Nhưng vấn đề là, Kiều Trác Phàm là người kiêu ngạo, lạnh lùng, dù trong lòng nó có con thì thế nào?"
"Hiện tại nó có thể mặc kệ con ở trong đồn cảnh sát, về sau thì sao?"
Nghe lời cha nói, đột nhiên Tiếu Bảo Bối có chút sợ hãi.
"Nhưng cha...."
Cô cố gắng muốn tìm lý do nói đỡ cho Kiều Trác Phàm nhưng cha Tiếu không cho cô cơ hội mở miệng: "Bảo Bối, từ sau khi mẹ con bỏ đi, hai cha con mình sống nương tựa lẫn nhau đến bây giờ. Nếu con xảy ra chuyện gì, cha cũng không muốn sống nữa!"
"Cha không cần con giàu có, chỉ hy vọng con sống bình an..."
Một ngày này, cha Tiếu và Tiếu Bảo Bối nói với nhau rất nhiều.
Còn về phần rốt cuộc muốn giải quyết vấn đề với Kiều Trác Phàm như thế nào, hai người vẫn chưa thảo luận xong.
—— tuyến phân cách ——
Lúc này, so sánh với sự yên tĩnh ở bệnh viện, trước cửa nhà họ Tiếu lại náo nhiệt khác thường.
Vì sao?
Dưới sự dẫn đầu của Kiều Đại thiếu đang ngồi trên chiếc xe Hummer màu vàng, cả đoàn xe sang trọng đều dừng trước lối vào nhà họ Tiếu.
Một đoàn xe hoành tráng như thế khiến hàng xóm xung quanh rối rít nhìn.
Kiều Thiếu đã quen được chú ý, anh chậm rãi từ trên xe bước xuống, trên tay còn cầm một bó hoa hồng.