Editor: đỗ song nhi (yên yên)
Giọng nam quen thuộc nhưng lời nói lại đầy châm chọc...
Nghe được âm thanh ấy, Tiếu Bảo Bối nghiêng đầu theo bản năng, nhưng khi thấy đáy mắt lạnh lùng của người người đàn ông, đôi mắt vừa rồi còn phấn khởi chợt cảm thấy mất mác.
Tất cả biến hóa trên gương mặt cô, Kiều Trác Phàm đều thấy rõ.
Thật ra anh đã đến Tiếu thị được một lúc.
Dựa vào vẻ ngoài xuất sắc, Kiều Trác Phàm đã hỏi thăm được Tiếu Bảo Bối làm ở bộ phần nào, tầng mấy từ cô lễ tân ở đại sảnh. Sau đó anh lên tầng làm việc của cô liền nhìn thấy Tiếu Bảo Bối và Quý Xuyên đang dây dưa với nhau.
Dĩ nhiên, anh cũng thấy dáng vẻ Tiếu Bảo Bối cười quyến rũ đối với Quý Xuyên...
Mặc dù đến cuối cùng, anh cũng hiểu vì sao cô lại cười đắc chí như vậy, nhưng nghĩ đến việc nha đầu này lại cười trước mặt Quý Xuyên, trong lòng anh có thể dễ chịu mới là lạ.
Thấy cô xuống lầu, anh cũng đuổi theo xuống.
Nhớ tới cảnh tượng ban nãy, những lời dỗ dành liền thay đổi.
Anh cũng thấy, trên mặt Tiếu Bảo Bối thoáng hiện lên vẻ mất mác...
Chẳng lẽ, cô vì không ăn cơm cùng với Quý Xuyên mà đau lòng giống lời anh nói sao?
Trong khi Kiều Trác Phàm rối rắm, Tiếu Bảo Bối lại nhìn anh một cái, không nói hai lời liền bước chân, đi ra bên ngoài.
Anh thấy cô ra cửa, tự nhiên cũng bước ra.
Nhưng Tiếu Bảo Bối vừa thấy anh đuổi theo, đột nhiên bỏ chạy.
"Tiếu Bảo Bối, em muốn đi đâu?" Thấy cô như vậy, anh lớn tiếng mà gào thét.
Nghe được giọng nói chất vấn nghiêm nghị ở sau lưng, hốc mắt cô nhanh chóng hồng lên
Thấy nước mắt muốn rơi xuống, Tiếu Bảo Bối có chút xem thường chính mình.
Trước kia Quý Xuyên lớn tiếng với cô bao nhiêu lần, không phải cô vẫn luôn tươi cười một cách hồn nhiên sao?
Nhưng tại sao đến phiên Kiều Trác Phàm, cô lại không thể tự nhiên như vậy?
Không được khóc!
Kiên quyết không thể khóc!
Nếu khóc, cô sẽ xem thường mình.
"Đi ăn cơm với anh!" Trong khi Tiếu Bảo Bối cố gắng không để nước mắt rơi xuống, giọng nói của Kiều Trác Phàm đột nhiên vang lên bên cạnh cô.
Tiếu Bảo Bối có chút kinh ngạc.
"Em..." Tiếu Bảo Bối vẫn chưa trả lời nhưng bụng phát ra tiếng ùng ục, xem như đã trả lời Kiều Trác Phàm.
m thanh này khiến Tiếu Bảo Bối vô cùng lúng túng, trong nháy mắt cô chỉ hi vọng trên mặt đất có một cái hố để cô chui xuống.
"Đến phía trước ăn đi!" Hình như Kiều Trác Phàm cũng đã nhận ra cô đang lúng túng, anh cất bước đi trước dẫn đường.
Tình huống này khiến Tiếu Bảo Bối rất kinh ngạc.
Cuối cùng cô vẫn đi theo Kiều Trác Phàm.
Cô vẫn luôn muốn gặp anh giải hòa, thuận tiện nói về đứa bé.
Hôm nay, anh chủ động đến tìm cô, cô còn có thể làm thế nào?
Nhưng Tiếu Bảo Bối buồn bực, quán ăn phía trước mà Kiều Trác Phàm nói rốt cuộc là ở đâu?
Bọn họ đã đi hơn trăm mét nhưng vẫn không thấy quán nào cả.
Tiếu Bảo Bối cũng bất đắc dĩ, mặc dù trước kia cô đã đi làm ở Tiếu thị nhưng thành phố này phát triển quá nhanh. Đoạn đường bọn họ đang đi trước kia có rất nhiều quán ăn nhưng bây giờ lại không thấy.
Đi xa như vậy, Tiếu Bảo Bối bắt đầu thở hồng hộc.
Lúc trước bị sinh non, cô không điều dưỡng phải hoàn toàn. Hiện tại mang thai, trước đó còn cãi nhau với Kiều Trác Phàm, cả người gầy yếu, sức khỏe bây giờ không theo kịp anh.
Đi được một đoạn đường, sắc mặt Tiếu Bảo Bối liền bắt đầu trắng bệch. Tóc mái trước trán cũng bị mồ hôi ướt đẫm.
Giữa trưa, ánh mặt nắng trời độc như vậy khiến làn da cô bỏng rát khó chịu.
Cả người Tiếu Bảo Bối giống như đi trên bông, bước từng bước gian nan.
Kiều Trác Phàm?
Chân của anh dài như vậy, một bước của anh bằng mấy bước của Tiếu Bảo Bối.
Vì vậy anh đi được một đoạn đường mà Tiếu Bảo Bối vẫn còn ở tít phía sau.
"Sao em lại lề mề vậy, nhanh lên nào!" Kiều Trác Phàm đi được một đoạn mới phát hiện người phía sau không theo kịp, quay người lại thấy cô vẫn còn đang đứng cách anh vài mét liền bắt đầu thúc giục.
"Kiều Trác Phàm, em..." Có chút khó chịu!
Bốn chữ này vẫn chưa nói hết thì một chiếc xe con chậm rãi dừng bên cạnh Tiếu Bảo Bối.
Cửa sổ xe hạ xuống, bên trong lộ ra gương mặt khiến Kiều Trác Phàm đứng cách đó không xa hoàn toàn đen mặt!
Bởi vì, đó chính là người khiến anh và Tiếu Bảo Bối trở mặt: Diêm Soái.
Lúc này Diêm Soái đã ân cần xuống xe, đi tới trước mặt Tiếu Bảo Bối.
"Bảo Bối, em định đi đâu vậy? Lên xe anh đưa em đi!" Hôm nay trời nắng như thế, Diêm Soái thấy Tiếu Bảo Bối thở hổn hển, ngay cả tóc mái cũng đều ướt đẫm liền đau lòng không thôi.
"Em..." Tiếu Bảo Bối nhìn xe Diêm Soái, có chút chần chừ.
Thật ra bây giờ cô thấy rất nóng, rất khó chịu, muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi. Vì vậy ánh mắt này không liên quan gì đến tình cảm.
Nhưng Kiều Trác Phàm vừa nhìn thấy ánh mắt của cô lập tức mất bình tĩnh.
Lúc trước, chưa có được sự đồng ý của anh mà cô đã ký hợp đồng với Diêm Soái. Hiện tại nha đầu này còn ở trước mặt anh liếc mắt đưa tình với anh ta!
Kiều Trác Phàm lại tức giận.
Sự tức giận đó, một khi đã bắt đầu nảy sinh trong lòng thì sẽ rất khó dập tắt…
Nếu người đàn ông khác thấy có lẽ sẽ quay đầu đi, không nhìn tới tình cảnh đau lòng này.
Nhưng Kiều Trác Phàm đâu phải là người sẽ để mình chịu uất ức mà tác thành cho người khác?
Sẽ không!
Đặc biệt là những chuyện liên quan đến Tiếu Bảo Bối, anh tuyệt đối không làm được.
Cho nên nhìn thấy Diêm Soái dám nạy chân tường trước mặt anh, Kiều Trác Phàm liền bước nhanh tới.
"Bảo Bối, có phải em..." khó chịu chỗ nào hay không?
Sau một hồi, Diêm Soái phát hiện Tiếu Bảo Bối toát mồ hôi nhiều hơn bình thường.
Có lẽ không phải do nóng mà vì cơ thể cô không thoải mái mới đúng.
Nhìn cô như vậy, Diêm Soái rất lo lắng, đang định hỏi cô có muốn đến bệnh viện hay không thì mặt của anh bị đấm một quả.