Editor: đỗ song nhi (yên yên)
Vốn dĩ bị A Vĩ phá hư chuyện tốt, vội vội vàng vàng khiêng tới đây, anh còn tưởng rằng Kiều Trác Phàm bị thương nghiêm trọng lắm. Ai nghĩ tới vừa vào cửa liền bắt gặp người ta đang cùng Tiếu Bảo Bối ôm ấp, Kiều Trì có thể không bị kích thích sao?
"..." A Vĩ bị Kiều Trì mắng nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi.
Căn bản chuyện này không liên quan đến anh có được hay không?
Anh chỉ phụ trách giao người tới mà thôi.
Kiều Trì phát hiện mình bị xem như hàng hóa, lập tức giận dữ trợn mắt nhìn: ông không phải là hàng hóa!
"Kiều Trì, anh mau xem Kiều Trác Phàm đi! Tay anh ấy bị phỏng đến..." Khi hai người đàn ông còn đang đấu mắt với nhau, Tiếu Bảo Bối ở bên kia mở miệng.
Lúc này, cô thừa dịp Kiều Trác Phàm phân tâm, thành công thoát khỏi lồng ngực của anh.
"...Không phải còn có thể ôm cô thắm thiết sao? Hẳn là không có nghiêm trọng!" Nghe Tiếu Bảo Bối nói, Kiều Trì liền đi về phía Kiều Trác Phàm nhưng miệng lại không hề có ý buông tha.
Kiều Trì tiến lên, lại phát hiện một người lấy oán báo ân.
Người này, chính là Kiều Trác Phàm.
Kiều Trì anh vội vàng đến chữa thương, tiểu tử này lại bày ra bộ dạng mắt lạnh căm tức nhìn anh, giống như thấy kẻ thù truyền kiếp.
Kiều Trì liếc anh một cái: "... Nhìn cái gì? Chưa bao giờ thấy một người mặc quần hoạt hình khêu gợi trai đẹp như vậy sao?"
Lời này khiến ba người trong gian phòng đó đều lộ ra vẻ mặt "Tôi không quen biết anh ta".
"Khụ khụ... Bị thương ở chỗ nào?" Kiều Trì bị nhìn chăm chú có chút ngượng ngùng, vội vàng ho khan một tiếng để che giấu dáng vẻ bối rối của mình.
Kiều Trác Phàm không trả lời, cũng không để ý tới anh ta.
Ngược lại, Tiếu Bảo Bối vô cùng tích cực chủ động lôi kéo tay anh đưa cho Kiều Trì nhìn.
Khi mu bàn tay của Kiều Trác phàm lộ ra ngoài, mọi người vừa nhìn đều không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh.
"... Mẹ nó, tên tiểu tử thối này làm sao lại bị phỏng thành ra như vậy? Đã nghiêm trọng như thế rồi, cậu còn ở bên kia ôm ôm ấp ấp?" Kiều Trì vừa nhìn thấy tất cả vết nước phồng lớn nhỏ trên mu bàn tay Kiều Trác Phàm liền bắt đầu thì thầm.
Mu bàn tay anh hiện tại không chỉ đỏ lên mà còn có rất nhiều vết nước phồng, nhìn thấy rất kinh khủng.
"Kiều Trác Phàm..." Tiếu Bảo Bối vừa nhìn thấy, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ lên.
Rõ ràng anh đã bị phỏng như vậy rồi, còn ôm cô cầu xin tha thứ...
"Vết thương này cần xử lý. Những người không có nhiệm vụ, đi ra ngoài trước!" Sau một hồi nhìn, Kiều Trì nhận lấy hòm thuốc A Vĩ đưa tới rồi lên tiếng.
"Bảo bảo, em ra ngoài trước đi!" Kiều Trác Phàm vừa nghe Kiều Trì nói, lập tức hiểu quá trình xử lý vết thương này rất kinh khủng nên anh đã nói với cô một câu như vậy.
"..." Tiếu Bảo Bối không mở miệng, cũng không đi ra ngoài, chỉ sững sờ nhìn vết thương trên tay anh.
"A Vĩ, dẫn cô ấy ra ngoài..."
Nhìn bộ dáng đó của cô, Kiều Trác Phàm biết mặc kệ mình khuyên thế nào đều vô ích, chỉ có thể để A Vĩ mạnh mẽ đưa cô đi.
—— tuyến phân cách ——
"Tiểu tử thối, tại sao lại thành như vậy?" Sau khi đưa Tiếu Bảo Bối đi, Kiều Trì vừa giúp Kiều Trác Phàm xử lý vết thương, vừa cằn nhằn uy hiếp.
Thật ra, khi bị A Vĩ đưa tới, anh đã nghe A Vĩ nói vừa rồi tình địch của Kiều Thiếu đã tới.
Sau khi người đó rời đi, Kiều Thiếu còn gọi điện để A Vĩ xuống lầu xác nhận một chuyến.
Đoán chừng, vết thương này có liên quan đến người đó?
"Không liên quan đến anh, tôi không muốn trả lời!" Vết nước phồng lên bị Kiều Trì phá thủng, Kiều Trác Phàm ngay cả một cái nhíu mày cũng không có.
Anh biết Kiều Trì rất nhiều chuyện.
Chuyện bình thường, Kiều Trác Phàm còn không muốn cho anh ta biết, tránh việc anh ta nói cho tất cả mọi người đều biết!
"Ơ, không trả lời? Có khí phách!" Kiều Trì đâm xong một vết nước phồng, lại đâm một chỗ khác nhưng khẽ dùng sức!
Cho cậu làm hại ông mất thể diện trước mặt người đẹp này!
Cho cậu làm ra vẻ, không trả lời vấn đề của ông này!
Nhưng đâm xong tất cả vết nước phồng, Kiều Trì phát hiện Kiều Trác Phàm từ đầu đến cuối cũng không hề nhíu mày.
Lập tức, Kiều Trì cảm giác tất cả thành tựu đều biến mất không còn chút dấu vết.
Sau khi khử trùng vết thương, Kiều Trì bắt đầu thoa thuốc đặc chế trị phỏng.
"Thật ra cậu không nói tôi cũng biết rõ, hình như tình địch của cậu xuất hiện! Theo tôi được biết, người đó có lai lịch cũng không nhỏ. Kiều, xem ra lần này cậu phải bận rộn rồi!"
Kiều Trì vừa bôi thuốc mỡ cho tay Kiều Trác Phàm, vừa bắt đầu khoe khoang bản thân biết những việc kia.
Mặc dù anh chỉ bác sĩ tư nhân của Kiều Trác Phàm thế lực ở bên ngoài cũng không thiếu. Cho nên khi nghe cái tên Diêm Soái, Kiều Trì liền thuận tiện hỏi thăm lai lịch của người này một chút
Thuốc mỡ lạnh như băng thoa lên trên làm vết thương dịu đi không ít nhưng lúc này chân mày Kiều Trác Phàm lại nhíu lại.
Dù bị Kiều Trì dùng sức chọc phá vết nước phồng anh vẫn thản nhiên nhưng bây giờ lại nhíu mày.
Rõ ràng tâm tình của anh cũng không phải vì vết thương, mà là...
"Xem bộ dáng này của cậu, không phải chỉ là một tình địch sao? Dù nói thế nào, hiện tại cậu vẫn là chủ nhà không phải sao?" Thấy Kiều Trác Phàm nhíu mày, rốt cuộc Kiều Trì cũng tìm được niềm vui trên sự đau khổ của người khác.
Hôm nay Kiều Trác Phàm khiến anh mất mặt trước người đẹp, dù thế nào anh cũng phải lấy lại công bằng mới được?
Nhưng thấy chân mày Kiều Trác Phàm càng ngày càng nhíu sâu, Kiều Trì lại có chút áy náy.
Kiều Trì cảm thấy, lương y như từ mẫu, anh không thể làm ngơ trước bộ dạng đáng thương của Kiều Trác Phàm!
Anh định dùng tấm lòng từ bi của mình cảm hóa Kiều Trác Phàm: "Đây cũng không phải là vấn đề khó khăn. Chỉ cần sau này cậu đối xử tốt với tôi một chút, không nên hơi một tí liền trừng mắt, tôi sẽ truyền thụ những bí quyết giúp cậu giữ chặt được nha đầu kia!"
Nói xong những lời này, Kiều Trì còn định khoe khoang một chút cái gì gọi là công phu chân thật nhưng lại không nghĩ rằng Kiều Trác Phàm vừa đứng lên liền lưu loát ném anh ta qua vai...
Hết chương 167!