Editor: đỗ song nhi (yên yên)
"Kiều Trác Phàm, tại sao ở đây lại có nhiều người như vậy?" Tiếu Bảo Bối từ lúc bước xuống xe đến giờ vẫn luôn hỏi vấn đề này.
Lúc này có rất nhiều loại xe nổi tiếng nhưng hình như Tiếu Bảo Bối không nhận ra, chỉ chú ý đến những người bên cạnh. Điều này khiến Kiều Trác Phàm có chút vui mừng.
Hôm nay anh không lái xe tới, chiếc Hummer màu vàng đã để ở nhà.
Bọn họ lấy thân phận bạn bè tới tham gia tiệc sinh nhật của An¬na, cho nên Kiều Trác Phàm cảm thấy không nên lấn áp danh tiếng nhà họ.
Dù sao thì hôm nay bọn họ đến đây để xem kịch vui, khiến người khác chú ý quá cũng không tốt.
"Tất nhiên phải có nhiều người rồi!" Lúc Kiều Trác Phàm nói lời này, tay anh không quên đem áo khoác cộc tay bằng lông thú đã bị trượt xuống của Tiếu Bảo Bối kéo lên.
Mặc dù vừa vào Lăng gia, bên trong đã bật sẵn lò sưởi, không lo việc bị lạnh. Nhưng Kiều Trác Phàm cảm thấy cẩn thận vẫn hơn, tuyệt đối không thể để Tiếu Bảo Bối bị nhiễm lạnh được.
Hơn nữa, hôm nay nhà thiết kế lại chọn cho cô bộ lễ phục trễ vai. Nếu không có áo khóac thì cảnh đẹp của cô chẳng phải để cho người khác tự do nhìn ngắm rồi sao?
"Anna đâu? Em muốn tìm cô ấy chơi!" Tiếu Bảo Bối lại bắt đầu nhìn xung quanh.
Kiều Trác Phàm nhìn chằm chằm cô từ trên xuống dưới, trong nháy mắt bắt đầu hoài nghi rốt cuộc hôm nay mang Tiếu Bảo Bối tới là tốt hay không?
"Em hãy ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh!" Sau khi kéo Tiếu Bảo Bối đang chuẩn bị chạy đi lại, lấy áo khoác quấn lấy phong cảnh trước ngực của cô kỹ càng, Kiều Trác Phàm mới nói.
"Nhưng em thấy hơi nóng!" Tiếu Bảo Bối nói xong, lại dự định đem áo lông thú kéo xuống.
Lần này Kiều Trác Phàm cuối cùng cũng hiểu.
Lúc đầu anh còn tưởng nhà thiết kế không chuyên nghiệp, ngay cả số đo của cô cũng nhầm lẫn khiến lễ phục của cô thường xuyên rớt xuống, anh còn định khi trở về đuổi việc anh ta. Nhưng bây giờ anh đã hiểu, lễ phục của Tiếu Bảo Bối luôn rớt xuống đều bởi vì cô nhóc nghịch ngợm đang tác quái!
Xem ra không thể không dạy bảo cô một chút rồi!
"Mặc vào! Bây giờ cơ thể em vẫn chưa khỏe hẳn, nếu bị cảm lạnh thì không tốt!" Kiều Trác Phàm nói xong, lại một lần nữa kéo áo khoác cô lên.
Nhìn động tác của Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối nhíu mày nhưng cuối cùng cũng không phản kháng.
Dù sao, Kiều Trác Phàm cũng vì muốn tốt cho cô...
Lúc này, cách đó không xa truyền đến sự xôn xao nhỏ. Phần lớn mọi người bắt đầu tự giác chừa ra một con đường.
"Là Đàm thiếu và Cố tổng!"
"Thật không thể tin được có thể gặp được bọn họ ở đây!"
"Sinh nhật của tiểu thư Lăng thị có thể mời được Cố tổng cùng Đàm thiếu, thật là hiếm thấy!"
"Tất nhiên, Lăng Nhị gia là anh em với Đàm thiếu. Mẹ của Lăng Công Chúa lại là bạn thân của Cố tổng. Bọn họ đã mời, gia đình Đàm thiếu không thể không nể mặt?" Lúc mọi người thảo luận ầm ĩ, Cố Niệm Hề và Đàm Dật Trạch tay trong tay xuất hiện.
Dù thời gian trôi qua đã lâu nhưng mọi người vẫn trầm trồ về vẻ đẹp của người vừa xuất hiện.
Đặc biệt là lúc hai người vô tình nhìn nhau làm cho không ít người ở đây âm thầm ao ước.
Phía sau Cố Niệm Hề và Đàm thiếu còn có ba người đàn ông đang trò chuyện với nhau.
Đàm Khuynh đẹp một cách ma mị, Đàm Duật cao lớn đẹp trai, Đàm Tam chân thành, chất phác!
Tóm lại, ba người con của Đàm gia ai cũng có đặc điểm riêng, đều là nhân vật xuất sắc.
Ba người vừa xuất hiện khiến những người có mặt ở đây đều không tự giác đem tầm mắt rơi vào trên người của bọn họ.
Cố Niệm Hề và Đàm Dật Trạch vừa đến liền tiến vào khu nghỉ ngơi, tìm Lăng Nhị trò chuyện. Những người muốn nhân cơ hội gặp mặt lần này để lôi kéo mối quan hệ chỉ có thể từ bỏ.
Đàm Duật vừa đến đã nhanh chóng thấy Kiều Trác Phàm. Anh lập tức bước tới.
"Kiều, không ngờ cậu cũng tới rồi!" Giọng điệu của Đàm Duật ngoại trừ giống như sự đùa giỡn giữa bạn bè với nhau còn có một thâm ý khác.
Nói thẳng ra, anh biết Kiều Trác Phàm cố ý tới để cười nhạo anh.
"Tôi chính là tới thăm cậu, một người đàn ông đẹp trai không cần phải theo đuổi phụ nữ. Dạo này cuộc sống thế nào rồi?" Kiều Trác Phàm cũng không che giấu, chỉ một câu nói liền khiến sắc mặt của Đàm Duật thay đổi...
Ban đầu Duật Tiểu Gia thật sự quá tùy hứng. Anh luôn đắc ý trước mặt Kiều Trác Phàm, nhất là những lần Kiều Trác Phàm đau lòng vì Tiếu Bảo Bối.
Bây giờ, Kiều Trác Phàm đưa Tiếu Bảo Bối đến đây xem chuyện cười của anh...
Ngày hôm nay Duật Tiểu Gia mới thật sự hiểu được cái gì gọi là tự mình làm bậy thì không thể sống được!
"Khụ khụ... Cậu còn có thể cười được sao? Lát nữa nếu mình gặp rắc rối cậu phải giúp đấy!"
Mâu thuẫn giữa anh em với nhau là vấn đề nội bộ, đợi đến lúc chỉ còn hai người bọn họ thì muốn nói gì làm gì cũng được. Nhưng ở trước mặt người khác phải cho nhau chút mặt mũi!
Làm sao mà Kiều Trác Phàm không hiểu đạo lý này chứ? Nhưng anh không thể chấp nhận việc Đàm Duật trêu chọc Tiếu Bảo Bối: "Tiếu Bảo Bối, nơi này trai đẹp nhiều lắm! Có cảm thấy ai vừa ý không? Lát nữa tôi cho cô đưa một người về đấy!"
Đàm Duật dám xúi giục Tiếu Bảo Bối ngay trước mặt anh? Sao Kiều Trác Phàm có thể nhịn được?
"Xem ra tôi cũng phải chăm chú nhìn để xem có ai thích hợp với Anna không?" Lúc nói lời này, Kiều Trác Phàm còn ra dáng nhìn về nhóm thiếu gia, công tử đang tụ tập gần đó.