Editor: đỗ song nhi (yên yên)
Bởi vì đã tiếp xúc qua nên anh biết cơ thể cô đẹp như thế nào, chỉ cần thấy hoặc đến gần cô, anh liền nghĩ đến phương diện kia. Có trời mới biết anh phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể dời tầm mắt mình khỏi cô.
"Anh Duật, ngồi đi. Cappuccino ở đây rất ngon..."
Cô không trả lời câu hỏi của Duật Tiểu Gia mà lại gọi đồ uống cho anh. Nhân viên phục vụ đem cà phê ra rất nhanh.
Sắc đẹp của cô trước giờ đều khiến người khác phải chú ý, cả tiệm cà phê đều nhìn về phía này.
"Người đẹp, hôm nay lại tới uống cà phê à?" Nhân viên phục vụ vừa cười vừa nói. Câu hỏi này tưởng như thuận miệng nói nhưng thực ra lại giống bắt chuyện hơn. Duật Tiểu Gia vừa nhìn liền nhận ra điều này.
"Ừ, cà phê ở đây uống rất ngon!" Anna không chút khách khí khen ngợi. Lúc này, Duật Tiểu Gia đã bắt đầu bất mãn, gương mặt nhăn nhó giống như có ai thiếu anh mười mấy hai mươi vạn.
Cô đáp lời khiến nhân viên phục vụ càng hăng hái hơn: "Thật không? Tốt quá, nếu cô thích thì ngày mai lại tới nhé, tôi sẽ cho cô thử loại tôi mới pha chế ra!"
Người nọ không coi ai ra gì, nói chuyện hăng say với Anna, dường như còn có ý muốn kéo dài cuộc trò chuyện này.
Cái gì? Ngày mai lại tới đây?
Rõ ràng ngày mai người đàn ông này muốn hẹn gặp Anna? Anh ta cho rằng nói ngắn gọn như vậy người khác sẽ không biết ý đồ của anh ta sao?
Với đôi mắt tinh anh của mình, Duật Tiểu Gia liền biết người này không đứng đắn gì, còn muốn tiếp cận Anna? Hạng người như anh ta có thể xứng với Anna sao?
Nhưng nha đầu đáng chết, người khác tiếp cận liền cười đùa vui vẻ, còn khi gặp mặt anh thì không nở một nụ cười. Đối với anh thì keo kiệt nhưng lại thân thiện với người khác. Điều này khiến Duật Tiểu Gia vô cùng tức giận.
Nhìn khóe môi Anna chuẩn bị đáp lời nhân viên phục vụ, Duật Tiểu Gia vội vàng ho khan mấy tiếng:
"Khụ khụ..."
Vốn định tiếp tục trò chuyện tiếp nhưng hai người không thể không chuyển tầm mắt sang nhìn Duật Tiểu Gia.
"Tôi muốn gọi thêm món ăn vặt!" Bị hai người nhìn chằm chằm, Duật Tiểu Gia đột nhiên mở miệng: "Phiền anh mang thực đơn ra cho tôi!"
"Hả? Vâng." Gặp được người đẹp nên vừa rồi nhân viên phục vụ thật sự không để ý đến sự tồn tại của Duật Tiểu Gia.
Mặc dù vẫn muốn nói chuyện cùng cô nhưng khách hàng đã lên tiếng, anh ta không thể không làm. Cuối cùng, nhân viên phục vụ rời đi.
"Anh Duật nhanh uống thử đi! Cà phê ở đây thật sự rất ngon!" Anna đem cà phê đẩy tới trước mặt anh.
"Được!"
Thật ra thì Duật Tiểu Gia không thích cà phê lắm. Anh và cha rất giống nhau, đều không thích những đồ uống tối màu.
Nhưng đây là Anna gọi nên anh cố gắng nếm thử xem hương vị ra sao. Mùi vị ngọt ngấy, không ngon chút nào. Duật Tiểu Gia chỉ uống vài ngụm liền đặt tách cà phê xuống.
"Anh không thích sao?" Anna hỏi.
Cô thích Đàm Duật nhiều năm như vậy sao lại không biết anh không thích loại đồ uống này chứ? Nhưng hôm nay, cô gọi cà phê cho anh thật ra là muốn ở đây nói rõ mọi chuyện với Duật Tiểu Gia.
"Cũng được!" Mặc dù không thích nhưng anh vẫn nói với cô như vậy.
"Anh Duật, đúng là anh không thích hợp để nói dối!" Anna thấy Duật Tiểu Gia sau khi uống xong cà phê liền nhăn mày lại, cô bật cười nói.
Nụ cười của cô thật đẹp mắt, khiến không khí xung quanh như trở nên ngọt ngào hơn. Duật Tiểu Gia có chút mất hồn, hơn một lúc lâu vẫn không nói gì, chỉ ngây người nhìn chằm chằm cô gái trước mặt mình...
Bất chợt, Duật Tiểu Gia có một loại ảo giác khác, dường như không phải anh vội vàng ra ngoài tìm Anna mà đang đang hẹn hò với cô. Hai người sẽ ở trong quán cà phê này, yên lặng uống một chút cà phê, thỉnh thoảng tâm sự cái gì đó. Đơn giản nhưng thật tốt đẹp và lãng mạn!
Chỉ là khi Duật Tiểu Gia đang chìm đắm trong ảo giác này thì giọng nói của Anna vang lên: "Anh Duật!"
"Hả?" Duật Tiểu Gia phục hồi lại tinh thần, cô gái trước mặt vẫn là như vậy xinh đẹp, cà phê đang bốc khói. Tất cả đều giống như trong tưởng tượng nhưng lại có sự khác nhau, chính là nữ chính muốn rời đi!
"Nếu anh thích uống cà phê thì cứ từ từ uống nhé! Em uống xong rồi, đi trước đây!"
Cô áy náy đứng dậy, trên mặt nở nụ cười cứng nhắc.
Trước đây, khi cô nhìn anh, trên khuôn mặt đều là nụ cười rất rực rỡ, sinh động. Nhưng không ngờ lại có ngày cô đối với anh lạnh nhạt như vậy.
Lúc Anna đứng dậy, đột nhiên một cơn gió thổi tới, thổi bay làn váy trắng của cô, nhìn giống như một con bướm sẽ thoát khỏi ràng buộc, vỗ cánh bay đi bất cứ lúc nào.
Cảm giác lưng chừng đó khiến Duật Tiểu Gia rất khó chịu. Thấy cô xoay người, anh liền đuổi theo.
Hành động của anh có chút nóng vội, lúc đứng dậy anh còn làm đổ ly cà phê kia. Cà phê nóng như vậy đổ trên quần anh, nơi đó dù không bị phồng nước thì cũng sẽ đỏ một mảng lớn.
Nhưng anh vẫn không để ý bởi vì cảm giác Anna sắp rời khỏi khiến anh không còn suy nghĩ được gì.
Lúc này, anh chỉ muốn cô ở lại, còn những việc khác thì tính sau.
Không để ý vết cà phê bẩn trên người mình, Duật Tiểu Gia vừa bước tới liền kéo Lăng Công Chúa lại trước mặt mình.
"Đợi chút đã Tiểu Chủ!"
Cổ tay bị nắm chặt, Lăng công chúa quay người lại liền nhìn thấy gương mặt đầy lo lắng và vết bẩn trên người anh.
"Còn có chuyện gì sao anh Duật?"
"Tiểu Chủ, em đừng như vậy nữa được không?" Dù là ai thì cũng có thể cảm nhận được khoảng cách giữa bọn họ lúc này huống chi người trong cuộc là anh.
"Cái gì mà không nên như vậy?" Anna tỏ ra kinh ngạc giống như cô thật sự không biết mình đã làm sai điều gì.
Nhưng Duật Tiểu Gia không có ý định buông tha cho cô, đáy mắt chợt lóe sự bất đắc dĩ.
"Giữa chúng ta xa lạ như vậy sao? Em đừng đối xử với anh như những người khác có được không?"