Editor: Mèo (meoancamam)
"Tiếu Bảo Bối, thực ra cô rất thông minh!" Sau khi Kiều Trì kiểm tra đơn giản qua cho Tiếu Bảo Bối liền di chuyển cái ghế ngồi xuống cạnh giường cô.
Tiếu Bảo Bối muốn ngồi dậy lại bị ông ta ngăn lại.
"Cô vẫn nên nằm đi!"
"Kiều Trì... Tôi..." Kiều Trác Phàm vừa rồi cũng khiến cô đừng ngồi dậy, cô tưởng anh chuyện bé xé ra to, nhưng hiện giờ Kiều Trì cũng như vậy...
Cặp mắt xinh đẹp kia của Tiếu Bảo Bối trong nháy mắt liền ảm đạm đi rất nhiều.
"Thực ra, Tiếu Bảo Bối cái gì cô cũng đã đoán được đúng hay không!" Kiều Trì nhìn đôi mắt của cô, trên môi liền khẽ cong lên nụ cười khổ.
Sự thật, bọn họ đã hạ thấp chỉ số thông minh của Tiếu Bảo Bối rồi!
Cô gái này, rõ ràng chính là người hiểu rõ nhưng giả hồ đồ!
Nhưng Kiều Trì cũng khó hiểu, chẳng lẽ Kiều Trác Phàm không nhìn ra?
Bọn họ những người này nhìn không ra Tiếu Bảo Bối là người thế nào cũng thôi đi, nhưng Kiều Trác Phàm thì sao?
Cậu ấy đã canh giữ bên cạnh cô ấy trọn vẹn mười năm!
Mười năm!
Chẳng lẽ Kiều Trác Phàm còn không nhìn thấu được suy nghĩ của Tiếu Bảo Bối sao?
Hay là nói, từ đầu Kiều Trác Phàm đã biết nhưng anh không muốn Tiếu Bảo Bối thay đổi?
Hai vấn đề này khiến Kiều Trì lúc này cảm thấy rất khó hiểu.
Nhưng trước mắt, Kiều Trì càng phải chú ý bây giờ nên nói tin tức này với Tiếu Bảo Bối như thế nào.
Dù sao điều này đối với một người phụ nữ cũng coi như một sự đả kích khá lớn.
"Tiếu Bảo Bối, cô có biết hôm qua vì sao cô lại chảy nhiều máu như vậy không?"
Sau khi hít sâu một hơi, Kiều Trì rốt cuộc lên tiếng.
"..." Tiếu Bảo Bối cúi đầu không lên tiếng.
Có vẻ như thời gian dài chưa cắt tóc nên tóc mái của cô có chút dài.
Khi cô cúi xuống, mái tóc trực tiếp che đi nửa gương mặt cô.
Kiều Trì chỉ nhìn thấy chiếc cằm nhọn của cô chứ không nhìn thấy gì khác.
"Tiếu Bảo Bối..."
Khi Kiều Trì lần nữa lên tiếng, Tiếu Bảo Bối bỗng nhiên ngẩng đầu.
Lúc này viền mắt cô đã phiếm hồng. Nước mắt to như hạt đậu cũng bắt đầu viền quanh mắt cô.
Lúc đó, Kiều Trì cảm thấy cô gái này hẳn đã hiểu rõ.
Nhưng cô lại giả vờ như không hề nghĩ đến phương diện kia.
Nhưng có những việc cũng không phải trốn tránh là được.
Sau khi trầm mặc hồi lâu, Kiều Trì lại mở miệng: "Thực ra, đứa bé đã không còn..."
Ông biết, bản thân chưa được sự đồng ý của Kiều Trác Phàm mà làm vậy, khẳng định sẽ khiến Kiều thiếu xù lông.
Nhưng có những việc, thật sự không phải lừa gạt qua là được...
Đặc biệt là Tiếu Bảo Bối thuộc loại người vẫn luôn cố gắng trốn tránh hiện thực, bạn càng để cô ấy trốn tránh, cô ấy càng muốn cả đời đều là con rùa trốn trong mai của mình.
"Tiếu Bảo Bối, có một số việc không phải trốn tránh là xong! Đêm hôm qua Kiều thiếu vì việc này mà đã hai ngày nay đều chưa thể ngủ. Tôi cảm thấy, nếu tôi không nói cho cô, cậu ta hẳn sẽ không biết nên nói thế nào với cô..."
(*) nếu bạn nào thắc mắc sao lại là hai ngày thì đây là tính từ lúc Bảo Bối mất tích, tìm được, đi bệnh viện đến khi tỉnh lại nhé.
"Vậy tại sao ông vẫn muốn nói cho tôi... Vì sao vẫn muốn nói cho tôi..."
Bỗng nhiên, nước mắt vẫn luôn nghẹn lại liền chảy xuống.
Từ khi mẹ rời đi, cô vẫn luôn nói với bản thân cô sẽ rất nhanh quên đi những chuyện không vui thôi.
Không phải có câu nói: Không tim không phổi thì sẽ không thương tâm thương phổi sao?
Cô vẫn luôn cảm thấy kiên trì với điều này cũng không tệ lắm. Ít nhất hai năm qua cô thật sự đã không vì mẹ vô tình rời đi mà đau lòng nữa.
Nhưng lúc này Kiều Trì nói điều đó cho cô giống như đưa cô quay về khi đó, mẹ dẫn cô đi nhưng chính bà ấy lại xảy ra tai nạn...
"Tiếu Bảo Bối, tôi biết điều này đối với cô vô cùng tàn nhẫn. Nhưng đối với Kiều thiếu cũng không phải như thế ư? Cô không thể vĩnh viễn đều trốn trong mai rùa của mình, làm con rùa cả đời được."
Kiều Trì nói chuyện vô cùng trực tiếp.
Nhưng không thể không thừa nhận, đây cũng là cách nhanh nhất để Tiếu Bảo Bối đối mặt với sự thật.
"Tiếu Bảo Bối, đừng trốn mãi trong mai rùa của mình nữa, hãy thật hạnh phúc ở cạnh Kiều thiếu. Tôi tin tưởng, cô cũng nhìn thấy cậu ta đối xử với cô khác biệt. Đứa bé không còn cũng không có nghĩa giữa hai người liền kết thúc..."
Kiều Trì còn muốn nói gì đó nhưng Tiếu Bảo Bối bỗng nhiên ngắt lời ông: "Ai nói phải kết thúc?"
Từ đầu đến cuối cô cũng chưa từng nghĩ đến kết thúc với Kiều Trác Phàm.
"Nếu cô không muốn kết thúc, hiện giờ cô khóc thành như vậy để làm gì? Chẳng lẽ cô muốn khiến Kiều thiếu đi vào liền thấy dáng vẻ cô bị tôi nói thành vậy sao?"
"... Tôi chỉ có chút đau lòng."
"Hai mắt sau khi sinh non mà khóc sẽ không tốt!"
Thực ra nhìn cô khóc, trong lòng Kiều Trì cũng chịu không nổi.
Nhưng có một số việc, không nói không được.
Tiếu Bảo Bối lại quay đầu sang hướng khác không nhìn ông. Giọng nói của cô còn có chút khàn khàn nhưng không còn tiếng thút thít khóc khi nãy.
"Tôi biết rồi..."
"Ừ, được rồi tôi ra ngoài trước đây! Còn chuyện khi nãy..."
Kiều Trì liếc mắt nhìn Tiếu Bảo Bối trên giường, nói một câu.
Nhưng ông cũng không nói hết mà chỉ thoáng nâng âm điệu khi nói đến ba chữ cuối.