Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 99: Nực cười thật!



“Chị lên mạng xem thấy ưng cái nào thì gọi em là được mà”, Hạ Phương khó hiếu.

Ngụy Thung lắc đầu: “Nhưng phải đi thử mới vui cơ, hiếu không?”

Hạ Phương: Phụ nữ phiền ghê á.

Nhưng nghĩ đến việc đến LM thì cũng không phiền lắm.

Đúng là dạo gần đây hãng cho ra rất nhiều mâu đồ mới mà cô cũng chưa kịp xem, vậy nhân dịp này đi thị sát xem mấy nhà thiết kế mới đó làm ăn thế nào, xem như kiểm tra sản phẩm vậy.

Nếu Ngụy Thung biết mục đích của Hạ Phương chỉ là đi kiếm tra tay nghề cấp dưới thì chắc sẽ hộc máu mất.

Bọn họ không đến thẳng LM mà rẽ vào một tiệm giày trước. Ngụy Thung bảo Hạ Phương thử hai đôi cao gót, sau đó nói nhân viên mang một đôi giày múa được đặt từ trước ra tặng cô.

“Quà mừng cục cưng của chị trở về”, nhìn thấy đôi giày được thiết kế riêng, là ước mơ của bao nhiêu nữ vũ công bên trong, Hạ Phương cười mãi không ngừng.

“Chị lại nhìn trúng món gì của em đấy phỏng?”

Ngụy Thung lập tức nhăn nhó: “Con nhỏ này, chị mà cần nịnh em sao?”

Hạ Phương: “Phản xạ có điều kiện thôi”.

“Chẳng lẽ chị thích tặng quà cho em không được à?”, Ngụy Thung làm bộ giận dổi, vỗ chát chát vào tay cô: “Xem như quà cảm ơn em nhận lời làm cố vấn cho phòng múa của chị đó, có được không?”

Hạ Phương lại véo mặt bà chị: “Được chứ, sau này còn cần gì nữa thì cứ tìm em ha”.





Ngụy Thung vừa tức giận vừa buồn cười, mắng: “Cái con thực dụng!”

Cô ấy chỉ nói vậy để trêu thôi, còn Hạ Phương có thực dụng hay không thì cô cũng không rõ.

Ngụy Thung lại thử thêm mấy đôi giày nữa, lúc chuẩn bị trả tiền thì nhận được điện thoại nên đi ra ngoài nghe.

Vừa khéo làm sao, Tân Như Sương lại đi vào, nhác thấy Hạ Phương đang thanh toán thì bước tới với gương mặt đen sì: “Khoan đã, tôi muốn đôi giày kia”.

Giọng nói này…

Hạ Phương ngoái lại, vừa nhìn thấy đó là ai thì khóe miệng giật giật.

Con nhỏ này chuyên môn đi giành giật hay sao ta?

Lần trước là giành áo, giành chồng, bây giờ tới đôi giày cũng muốn giành.

Hay là kiểu của chùa mới là của ngon nhỉ?

“Cô ta trá bao nhiêu? Tôi trá gấp đôi”, Tân Như Sương hất cằm, trên mặt là hai chữ ngạo mạn.

Nhân viên trong tiệm nhận ra cô ta bèn đon đả chào đón: “Ra là cô Tân! Khách VIP của chúng tôi, làm sao dám để cô trả gấp đôi chứ. Cô thích món gì, chúng tôi sẽ nói với bên kho gửi thẳng đến nhà cô, được không ạ?”

“Tôi cứ thích trả gấp đôi đấy, và cấm không được lấy hàng kho cho cô ta”, Tân Như Sương nheo mắt, quay sang nói với cô bạn đi theo: “Thì ra trên đời này còn có đứa mặt dày như vậy, đã bám theo anh Thành của tôi đến Kinh Thành mà còn lấy tiền của ảnh đi tiêu hoang, chậc…”

Đối phương ngạc nhiên thốt lên: “Thật sao? Có ai trơ trẽn vậy thật à?”

“Chứ còn gì nữa, lần trước nhỏ đó dụ anh Thành mua cho nó cái váy LM bản giới hạn tận mấy triệu, bây giờ lại lấy tiền của anh ấy đi phung phí ở Kinh Thành. Nó tường anh Thành tiêu tiền như rác chắc?”, giọng điệu Tân Như Sương đến là hùng hồn như thể đang bất bình thay cho Tư Thành.

“Trơ trẽn thì mình gặp rồi, nhưng tới mức độ này thì chưa. Nhỏ đó tưởng nó được cái mặt thì muốn làm gì thì làm sao? Hay là cậu Thành không biết bản chất của nó?”, cô gái kia đánh giá Hạ Phương với điệu bộ mỉa mai, như thể cô trong mắt họ chỉ là một con sâu đục khoét, là đỉa hút máu vậy.

Tân Như Sương: “Tại anh ấy chất phác thành thật quá nên mới bị thứ giá tạo đó lừa. Hôm nay mình sẽ cho nó biết thế nào là bẽ mặt”.

Rồi cô ta quay sang nói với nhân viên: “Tôi quẹt thẻ, gói đôi giày lại cho tôi, rồi thông báo cho toàn bộ hệ thống, không được bán bất kỳ món gì cho cô ta”

Đúng vậy, cửa tiệm này là của nhà họ Tân.

Nói đúng hơn là thuộc về anh của Tân Như Sương.

Nhân viên bán hàng biết được tin thì không dám thất lễ chút nào, lập tức liên lạc với quản lý trưởng.

Quản lý trưởng biết Tân Như Sương đến cửa hàng, còn đang nổi giận vì chuyện mua giày nên nhanh chóng chạy đến lễ phép xin lỗi cô ta.

Đồng thời cam kết Hạ Phương sẽ không mua được bất kỳ món đồ nào ở trong cửa hàng này.

Nhìn một màn này, Hạ Phương chợt thấy thú vị, cô cười nói: “Thì ra cô Tân dùng quyền thế của mình vào những việc như thế này!”

Tân Như Sương nheo mắt lại cười khẩy: “Hạ Phương, tôi nói rõ mất lòng trước được lòng sau, cô còn non và xanh lắm đế đối đầu với tôi. Anh Thành là của tôi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ cướp anh ấy về tay lại, còn cô ấy à, đừng hòng tiêu được một cắc nào của anh ấy!”

Tư Thành là của cô ta, tiền của anh ấy cũng vậy.

Cô ta quyết không cho phép người phụ nữ này tùy ý xài tiền của Tư Thành.

“Nhưng cô dựa vào đâu mà nghĩ rằng tòi đang tùy ý tiêu xài tiền của Tư Thành?”, Hạ Phương lười so đo mà nở nụ cười.

Tân Như Sương cười gằn: “Dựa vào đâu hả? Hừ, hừ… Dựa vào…”

Cô ta bước đến trước mặt Hạ Phương hòng nhìn cô từ trên cao xuống, nhưng lại phát hiện mình không cao bằng Hạ Phương nên sa sầm mặt đi, lạnh lùng nghiến răng rồi ngẩng đầu lên trừng cô: “Dựa vào nhà họ Hạ các cô đang kí sinh lên người nhà họ Tân chúng tôi, nếu không có nhà họ Tân, nhà họ Hạ đã sớm phá sản, trở thành con chuột nhắt bị người người đuổi đánh!”

“Mà cô lại là đứa con bị nhà họ Hạ vứt bỏ, có tài cán gì mà mua được những món đồ đó? Nếu không phải nhờ anh Thành của tôi, cô thậm chí còn không có tư cách để đứng ở đất Kinh Thành này đâu”.

Tân Như Sương ăn nói chua cay nghiệt ngã, từng câu từng chữ như muốn cứa nát tim gan người ta.

Nhưng đáng tiếc Hạ Phương lại không như cô ta miêu tả, cũng không yếu ớt dề bị người bắt nạt.

“Vô tri đúng là đáng sợ”, Ngụy Thung nghe được câu này của Tân Như Sương thì cười lạnh một tiếng, bước từng bước đến cạnh Hạ Phương rồi kéo lấy tay cô, lạnh lùng nhìn về phía Tân Như Sương.

“Cô nghĩ râng bốn gia tộc lớn ở Kinh Thành ghê gớm lắm à? Hừ, đừng nói tới nhà họ Tân chỉ xếp thứ tư, cho dù có là nhà họ Tư đứng đầu cũng chưa chắc đã lọt vào mắt của Phương cục cưng nhà chúng tôi”, Ngụy Thung nói rất đúng, với tài năng của Hạ Phương, cho dù là bốn gia tộc hùng mạnh cũng đỏ mẳt muốn cướp lấy cô về.

Nhất là nhà họ Tân hiện tại, vì tìm kiếm Hạ Phương mà đã bận đến mứt sứt đầu mẻ trán đấy thôi?

Chỉ tiếc Tân Như Sương này chẳng biết gì mà còn đứng đây ăn nói hàm hồ.

Nực cười thật!






TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv