Đương nhiên Hạ Phương cũng cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng của Hạ Oanh Oanh.
Nét mặt cô vẫn hờ hững như thường, không bị ảnh hưởng một chút nào, cô ngồi im trên bàn giám khảo, thi thoảng nhận xét cho mấy thí sinh tham gia khảo sát.
Cô không nói nhiều, nhưng mổi câu đều là tinh tuý, dứt khoát, đơn giản rõ ràng.
Gần như môi người được nhận xét đều có cảm giác thông suốt, giúp ích rất nhiều cho mình.
Đương nhiên lời đánh giá của Nguy Thung cũng rất xuất sắc, nhận xét rất đúng lúc, thế hiện kinh nghiệm dày dặn và tài năng cao siêu của cô ấy.
Số của Lưu Vi Vi nằm ở giữa, lúc cô ả lên sân khấu, phía trước đã có mấy chục người biểu diễn xong.
Lưu Vi Vi vừa đi vệ sinh trở về đã không còn thấy quá căng thẳng nữa.
Nhưng khi nãy lúc đứng trên sân khấu, cô ả vẫn không khỏi run rẩy, có mấy động tác rõ ràng không đủ tiêu chuấn.
Cũng may sau đó cô ả đã ổn định lại trạng thái, càng nhảy càng hay, cuối cùng còn có một động tác xoay tròn và sải bước độ khó cao, tăng thêm không ít điểm cho cô ả.
Hạ Phương cũng không làm khó Lưu Vi Vi, cho cô ả số điểm đạt tiêu chuẩn, không quá cao cũng không quá thấp.
Nhưng khi thấy số điểm này, Lưu Vi Vi cảm thấy rất không vui.
Cô ả cho rằng Hạ Phương cố ý cho mình điểm thấp.
Cho nên cô ả chớp mẳt, ra vẻ vô tội nhìn Hạ Phương: “Cô Nguy, các thầy cô, em có một nghi vấn, không biết mọi người có thể giải đáp giúp em hay không?”
Hạ Phương cong môi, không nói gì.
Nguỵ Thung nhìn thoáng qua Hạ Phương, cô ấy nhếch miệng, nói một cách miễn cưỡng: “Mời nói”.
“Cô Nguỵ và mấy thầy cô ở đây gần như đều là vũ công nổi tiếng trong nước, có lý lịch rất cao, bình luận cũng rất chính xác. Nhưng em muốn biết… Cô giáo đeo khẩu trang kia là ai?”
Trong mắt Nguy Thung loé lên ánh sáng lạnh lẽo: “Đây là bạn của tôi, đồng thời cũng là đàn em của tôi, kỹ thuật múa không thua kém gì tôi, thậm chí có phương diện còn hơn cá tôi”.
Nghe cô ấy nói thế, có không ít người đang có mặt tỏ vẻ ngạc nhiên.
Nguy Thung từng nhắc về sư muội rất nhiều lần, thậm chí lúc đạt giải, tham gia chương trình truyền hình hay phỏng vấn, cô ấy cũng đều nhắc.
Theo lời cô ấy, đàn em của cô ấy là một cao thủ toàn năng rất lợi hại.
Không chỉ múa giỏi còn nắm giữ các kỹ năng cao siêu, không gì không làm được.
Không ít người hâm mộ của Nguy Thung đều bái phục đàn em này, còn chưa gặp cô đã si mê cô trước. Nhưng không ai điều tra được cô là ai.
Người đàn em này tựa như một truyền thuyết, vẩn luôn đi theo bên cạnh Nguy Thung ở khẳp mọi nơi, nhưng không ai biết cô là ai, trông ra sao, rốt cuộc kỹ thuật như thế nào.
Không ngờ cô gái trẻ tuổi đeo khẩu trang bên cạnh cô ấy lại chính là đàn em trong truyền thuyết kia?
Lưu Vi Vi cũng ngạc nhiên một lúc lâu, nhưng cô ả cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Một giáo viên bậc thầy như Nguy Thung chắc chắn là một người rất lợi hại, đương nhiên cô ấy không thể chỉ có một đàn em được?
Cho nên chắc chắn Hạ Phương không thế nào là người lợi hại mà Nguỵ Thung nhắc tới được.
Có lẽ trước đây khi học múa, Hạ Phương từng được giáo viên của Nguy Thung hướng dẫn, nên mặt dày tự xưng là đàn em của Nguy Thung?
Dù sao Hạ Phương cũng là một người sáu năm chưa múa mà.
“Thì ra là đàn em của cô Nguy, thất lê quá”, Lưu Vi Vi cất giọng cung kính, nhưng lại nở nụ cười giễu cợt: “Em vẫn luôn lắng nghe lời nhận xét của đàn em cô Nguy, có thể nói là thật sự rất chính xác, có điều chúng em gần như đều từng xem video của các thầy cô ở đây trên TV hoặc trong video, nhưng hình như chưa từng thấy tác phẩm của cô Hạ này”.
“Phòng tập múa của cô Nguy là nơi mà nhiều cô gái muốn đến học, em tin việc khảo sát thu nhận học trò của cô Nguy chắc chắn rất công bằng, nhưng cô Hạ tự nhiên từ trên trời rơi xuống chấm điểm, lại không có tác phẩm, e rằng rất khó khiến mọi người chịu nghe theo”.
Ánh mắt Nguỵ Thung trở nên lạnh lẽo hơn: “Thân phận đàn em của tôi còn chưa đủ nói rõ sự lợi hại của em ấy sao? Thì ra danh tiếng của Nguy Thung tôi cũng chỉ đến thế mà thôi”.
Lưu Vi Vi vội vàng giải thích: “Chúng em đương nhiên luôn tán thành thậm chí là sùng bái tài năng của cô Nguy, nhưng không ai biết đàn em của cô là thê’ nào cá, không biết cô Hạ có thể lên sân khấu biểu diễn một đoạn đế thoả mãn trí tò mò của chúng em, vừa khéo cỏ thể làm mầu cho chúng em không?”
Hạ Phương lười biếng chống cằm: “Cô muốn xem cũng được thôi, nhưng bây giờ là thời gian khảo sát, nếu mọi người thật sự muốn xem thì sau khi khảo sát xong, tôi sẽ thoả mãn sự tò mò của mọi người, cũng cho bạn học này tâm phục khẩu phục luôn”.
Hạ Phương nói vậy, Lưu Vi Vi cũng không nói gì thêm, nếu không thì rõ ràng là cô’ ý gây chuyện.
Dù rất không cam lòng, nhưng cô á chỉ có thể cười gật đầu rồi nói: “Em rất chờ mong màn biểu diễn của cô Hạ”, sau đó thì im lặng lui xuống.
Hạ Oanh Oanh là người cuối cùng lên sân khấu.
So với sự căng thẳng của Lưu Vi Vi, biểu hiện của Hạ Oanh Oanh có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Có điều…
Điệu múa, động tác và ca khúc quen thuộc này…
Hạ Phương ngồi xem, không nhịn được nheo mắt, nở một nụ cười sâu xa.
Cô thật sự không ngờ Hạ Oanh Oanh lại thi bằng điệu múa mà cô tự nghĩ ra năm đó.
Vì mẹ thích múa, nên Hạ Phương đã bắt đầu học múa từ nhỏ.
Để ghi lại sự tiến bộ của cô, bắt đầu từ năm cô tám tuổi, mỗi năm bà đều quay cho cô một hai video.
Điệu múa Hạ Oanh Oanh đang biểu diễn cũng chính là vũ điệu Hạ Phương tự nghĩ ra vào sinh nhật mười sáu tuổi của mình.
Cũng sau ngày đó mẹ đổ bệnh, Hạ Phương cũng từ đó ít xuất hiện trên sân khấu.
Hạ Phương không ngờ Hạ Oanh Oanh lại mặt dày như thế, không chỉ lén học vũ điệu của cô còn dám nói dối là tự cô ta nghĩ ra.
Đúng là thú vị!
Nguy Thung từng xem vũ điệu này của Hạ Phương, cũng vừa nhìn đã nhận ra kỹ thuật diễn xuất vụng về của Hạ Oanh Oanh.
Đợi Hạ Oanh Oanh diễn xong, Nguy Thung sa sầm mặt nói: “Cô nói đây là vũ điệu cô tự nghĩ ra? Vậy xin hỏi là nghĩ ra từ khi nào?”
Hạ Oanh Oanh cong môi, nhìn Hạ Phương với vẻ khiêu khích: “Đây là điệu múa tôi sáng tác vào năm mười bảy tuổi, từng biểu diên trong tiệc sinh nhật của em gái tôi”.