Mấy ngày không gặp, Tư Thành hình như uể ỏi hơn khi trước không ít.
Vậy là mấy ngày nay ở nhà họ Tư này anh đã chịu rất nhiều áp lực?
Ăn uống xong xuôi, Tư Trường Thịnh nhiệt tình mời Hạ Phương phòng khách uống trà ăn hoa quả.
Hạ Phương xua tay: "Cảm ơn cậu cả Tư, nhưng không cần đâu, xem bệnh cho ông cụ mới quan trọng".
Trước khi rời đi Hạ Phương đã đặc biệt dặn dò Tư Thành sắp xếp nhiều người đến trông ông cụ, nhưng khi Hạ Phương kiểm tra cho cụ xong thì vẫn phát hiện vấn đề.
Ánh mắt sắc bén của cô lướt một vòng những người ở đây, ai cũng nhìn cô với vẻ căng thẳng, chỉ có một người cúi gằm mặt, vẻ mặt có chút không đúng.
Hạ Phương và Tư Thành trao đổi ánh mắt với nhau, cả hai đều đã sáng tỏ trong lòng.
Tiếp đó, Hạ Phương đút một viên thuốc cho ông cụ, không nói nhiều lời mà chỉ ung dung thông báo cho mọi người rằng thân thể của cụ vẫn bình thường.
Bởi vì cổ trùng đã ở trong người quá lâu nên vẫn phải tiếp tục ngâm nước thuốc và uống theo đơn kê.
Độc tố trong cơ thể của cụ đã được loại bỏ không ít, sau này có thể sẽ có hiện tượng ho ra máu, nhưng sẽ không nghiêm trọng như trước đây.
Trong đám người, có kẻ nghe thấy Hạ Phương nói cơ thể ông cụ không có gì đáng ngại thì lập tức nhíu màu, nhìn chằm chằm vào Hạ Phương.
Hạ Phương cũng chẳng để tâm, tiếp tục dặn dò.
Đến khi cô nói xong, Tư Trường Thịnh mới hỏi: "Vậy Tiết thần y, khoảng chừng khi nào bố của tôi mới tỉnh lại?"
Câu này vừa nói ra, mọi người có mặt ở đây đều căng thẳng lên.
Mặc kệ ông cụ có bình phục hay không, chỉ cần cụ tỉnh lại thì tất cả đều có khả năng xoay chuyển.
"Không cần vội, hiện tại thân thể của cụ vẫn còn quá yếu, tỉnh lại có khi còn khiến cụ phải chịu nhiều đau đớn hơn. Để giảm bớt cơn đau cho cụ thì cứ dựa theo lịch trình điều trị của tôi, khoảng chừng thêm mười ngày nửa tháng nữa thì người mới tỉnh lại".
Hạ Phương nói xong lại viết cho Tiết Vân Thâm một toa thuốc: "Từ ngày mai chuẩn bị thuốc ngâm và uống theo tờ kê này".
Lúc này Tiết Vân Thâm đã không còn chút hằn học nào nữa.
Tận mắt thấy Hạ Phương chữa bệnh cho ông cụ, hai ngày nay anh ta cũng lén lút kiểm tra thân thể cho ông cụ thì nhận ra rằng nó thật sự đang có dấu hiệu tốt lên.
Thân thể ông cụ đã không còn bi quan như trước đây, mà trái lại đã có thêm sinh cơ cùng sức sống.
Tình hình của ông cụ như thế nào, không ai hiểu rõ hơn Tiết Vân Thâm cả.
Anh ta tự xưng y thuật không kém cạnh ai, nhưng lại chẳng làm gì được với bệnh tình của ông cụ.
Bây giờ Hạ Phương chỉ kê hai ba đơn thuốc đã xử lý ổn thỏa, làm sao anh ta không thể không phục cho được?
Trước giờ người mạnh chỉ cúi đầu trước người mạnh hơn.
Vậy nên Tiết Vân Thâm nghiêm túc gật đầu với Hạ Phương: "Vâng thưa Tiết thần y".
Nói xong còn ngập ngừng một chút mới thêm vào: "Tiết thần y, không biết tôi có thể xin số điện thoại của cô được không? Hai ngày nay xuất hiện một vài tình huống khẩn cấp nhưng tôi không ứng phó được chu toàn cho lắm, nếu sau này lại xuất hiện tình trạng như thế thì tôi sẽ lập tức liên hệ cho cô".
Hạ Phương không do dự mà gật đầu, thoải mái đọc cho anh ta một dãy số.
Tiết Vân Thâm mừng rỡ lấy điện thoại ra nhanh chóng lưu lại.
Nhưng Tư Thành đứng ở bên đã sa sầm sắc mặt.
Tên này hai ngày trước còn xem Hạ Phương như là kẻ địch, vậy mà hôm nay đã bắt đầu lấy lòng, còn làm vẻ mặt đó nữa chứ?
Nhưng bây giờ ngăn Tiết Vân Thâm lưu số Hạ Phương thì đã không kịp nữa rồi, thế là anh chỉ có thể xụ mặt thầm suy nghĩ tìm cơ hội chèn ép tên Tiết Vân Thâm này, để anh ta đừng có bâu vào bà xã của mình nữa.
Hạ Phương xử lý xong xuôi chuyện của ông cụ thì chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị Tư Thụy Lan và Tư Thụy Mai cản lại.
"Tiết thần y ơi, hai chị em chúng tôi có chút chuyện muốn hàn huyên riêng với cô một lát, không biết cô có thể nán chân lại để trao đổi một chút không?", Tư Thụy Mai nhìn Hạ Phương với ánh mắt niềm nở xen kẽ chút van nài.
"Đúng đó Tiết thần y, sẽ không làm mất nhiều thời gian của cô đâu".
Hạ Phương biết đây là cơ hội kiếm tiền của mình.
Thế là cô gật nhẹ đầu: "Mời hai vị".
Hai người dẫn Hạ Phương đến một phòng khách rồi tranh nhau xin Hạ Phương chữa bệnh cho mình.
Thật ra bọn họ cũng không bị bệnh nặng gì, chỉ là Tư Thụy Mai không biết chừng mực, ỷ vào bản thân có tiền nên vung vải nuôi nam sủng khắp nơi, vắt cơ thể cạn kiệt.
Tư Thụy Lan thì từ nhỏ đã khá mập mạp, sau khi kết hôn thì lại chịu đựng nỗi sợ bị chồng ghét bỏ vì vẻ ngoài nên đâm ra hoảng loạn, tìm mọi cách để giảm béo, cuối cùng phá hỏng cả dạ dày của bản thân.
Tuy không phải chuyện to tát gì, nhưng cũng đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe cơ thể của hai người, nhất là khi tuổi tác ngày càng cao, sẽ từ từ có các dấu hiệu rõ ràng hơn.
Tình hình này mà đi bệnh viện thì cũng khó mà chữa dứt điểm cho hai người được, cho dù có chữa thì cũng phải mất một khoảng thời gian rất dài, thậm chí là chưa chắc chữa được khỏi hẳn.
Nhưng Hạ Phương thì khác.
Cô bắt mạch cho hai người xong thì chậm rãi nói: "Nếu hai vị tin tôi thì trước hết có thể nhận một đợt trị liệu mười lăm ngày thuốc trước, sau khi dùng xong tôi lại căn cứ vào tình trạng cơ thể khi đó của hai người rồi mới kê đơn tiếp".
Tất nhiên hai người đều mừng rỡ chấp thuận.
Hạ Phương cũng không khách khí, rất hào phóng kê đơn bảo bọn họ tự đi mua thuốc, còn cho thêm một liều thuốc đặc chế của riêng cô, bảo họ mỗi ngày uống một viên, nửa tháng sau hẳn tìm cô lại.
Còn về phần phí chữa bệnh.
Cô chỉ lấy mỗi người hai triệu, đối với họ mà nói, số tiền đó chỉ như muối bỏ bể mà thôi.
Sau khi ra khỏi phòng khách, cả ba đều mang theo nụ cười hài lòng.