Ấy thế mà mọi sự lại không như ý muốn, Tư Trường Thịnh cuối cùng cũng nhắm mắt rạch cổ tay, nặn ra một chén máu tươi.
Hạ Phương tỉnh bơ băng bó cầm máu cho ông ta, còn không quên nói: “Các vị đáy cứ yên tâm, dùng thuốc của tôi thì đầm bảo vết thương khép miệng chỉ trong ba ngày, tuyệt đối không đế lại sẹo”.
Sau đó lại tặng họ một nụ cười bí ẩn: “Sẹo cũ cũng xóa được luôn nhé, ai muốn thì tôi bán cho. Tranh thủ hôm nay đang vui, tính giá hữu nghị cho các vị thôi”.
Tư Thụy Mai yếu ớt hỏi: “Hữu nghị là bao nhiêu?”
Không ai dám xem thường hai chữ “hữu nghị” của cái người từng đòi một tỷ đế xem bệnh cho ông cụ cà.
“ờm, chắc… năm trăm nghìn một hộp vậy1′, Hạ Phương vốn dĩ định nói một trăm nghìn, nhưng chợt nhớ lại người nhà họ Tư đều là phú ông phú bà đích thực, bán rẻ quá sẽ bị xem thường.
Nào ngờ con sô’ này lại khiến họ thở phào nhẹ nhõm, mồm năm miệng mười nói nếu quả thật có hiệu quá như vậy thì giá này đúng là nhặt được của hời.
Hạ Phương thấy vậy mới nhận ra mình ra giá vẫn còn rẻ chán, nhưng không sao, mối làm ăn này còn lâu dài được, không vội gì mà lùa đ’ây chỉ trong một lần.
Thê’ là cỏ gật gù: “Vậy thì đợi vết thương ông cá lành lại, ai thấy hiệu nghiệm thì đến tìm tôi”.
Sau đó thì đuổi hết bọn họ ra ngoài.
Đoạn cô cầm chén máu của Tư Trường Thịnh đi đến bên giường ông cụ, trước tiên cho ông dùng một viên thuốc bố sung đề kháng, lại nhờ Tiết Vân Thâm đút cho ông hai chén nước đ’ây.
Đợi đến lúc rồi, cô bèn thá một viên thuốc vào chén máu.
Tiết Vân Thâm đứng kế bên quan sát không dám chớp mắt, sợ bỏ lỡ mất chi tiết cao siêu nào đó.
Chỉ thấy chất lỏng trong chén sôi lên sùng sục như biến động, làm anh ta sợ đến toát mồ hôi hột.
Viên thuốc kia rốt cuộc là gì vậy?
Hình như… Hạ Phương vừa mới đút thứ đó cho ông cụ??
Không những sôi trào mà chén máu còn tỏa ra một thứ mùi chua loét như bãi nôn, tấn công khứu giác Tiết Vân Thâm khiến anh ta cũng suýt trớ ngược mấy lần.
Nhưng thấy hai người còn lại vẫn bình thán ung dung như vại, dáng vững như tường đồng, anh ta lại nỗ lực ổn định tinh thần.
Trên giường, ông cụ đã bắt đầu phát run theo từng nhịp sôi trào của chén máu.
Miêu tá chính xác hơn là phần bụng của ông đang nổi lên những gợn sóng vỏ cùng quái dị.
Giống như có thứ gì đó bên trong đang phát điên phát cuồng mà quẫy đạp, gây nên một trận hỗn chiến với nội tạng.
Khiến lớp da bụng ông nhô lên với kích cỡ tương đương ngón tay cái.
Tiết Vân Thâm làm nghề y nhiều năm, đây lại là lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đến vậy.
Chẳng lẽ trong bụng ông cụ có cổ trùng thật?
Vậy thứ đang vặn vẹo kia… chẳng lẽ là…
Anh ta không dám nghĩ tiếp nữa.
Theo lượng máu trong chén ngày càng vơi dần, biên độ dao động của thứ trong bụng ỏng cụ cũng ngày càng kịch liệt, thậm chí là nháy ngang nhảy dọc, chỉ hận không thế phá bụng chui ra.
Cái mùi kia cũng càng nồng nặc gay mũi.
Tiết Vân Thâm đã lắng lặng mang khấu trang lên từ trước mà vẫn không chịu nổi, mồ hòi mẹ mồ hôi con thỉ nhau túa ra.
Nhưng hai người kia vẫn mặt lạnh như tiền, tựa như không ngửi thấy vậy.
Nếu Tiết Vân Thâm biết rằng bọn họ từng đặt mình ớ trong hoàn cảnh với những thứ mùi kinh khủng hon nhiều thì chắc sẽ không nghĩ vậy.
Đến đây, Hạ Phương chỉ huy Tư Thành cởi áo ỏng cụ ra.
Hình ánh con cố trùng làm loạn trong cơ thể ông càng rõ rệt hơn.
Tiết Vân Thâm chỉ thấy sởn gai óc, phải cố gắng lắm mới không quay sang một bên nõn mửa.
Hạ Phương chỉ lắng lặng quan sát, đợi đến khi động tác của cố trùng chậm lại như thế đã kiệt sức.
Cô mới lấy từ trong túi xách ra một lư hương nhỏ đặt trên tủ đầu giường, thắp lên một nén hương thã vào.
Chừng hai phút sau, khi mùi thơm kỳ lạ đã lan tỏa khắp phòng, cô mới dùng một cây kim bạc ghim vào ngực ông cụ.
Hơn mười mấy cây kim hạ xuống khiến cố trùng như cám nhận được uy hiếp mà lại vặn vẹo kịch liệt.
Hạ Phương chi cong mói cười đến là xấu xa, lại lấy ra một viên thuốc chấm vào chén máu đã cạn gần thấy đáy, sau đó đặt vào miệng ông cụ.