“Mấy ngày tới nghĩ cách để Tư Trường Thịnh đích thân đến chăm sóc ông cụ đi”.
Lên xe, Hạ Phương biếng nhác dựa vào ghế, nheo mắt nói.
“Hả?”, Tư Thành khó hiểu.
Hạ Phương nhếch môi cười: “Cứ nghe theo tôi đi”.
Tư Thành còn có thể nói gì được nữa? Chỉ có thể gật đầu: “Ừ”.
Nhưng Hạ Phương lại không dễ dàng buông tha cho anh: “Cậu chủ thứ sáu của nhà họ Tư Kinh Thành? Rốt cuộc ông Tư đây còn có bao nhiêu thân phận mà tôi không biết nữa?”
Tư Thành biết Hạ Phương sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình.
Anh cười bất đắc dĩ: “Chuyện này có cơ hội tôi sẽ từ từ giải thích cho em sau, được không?”
“Tùy anh”, Hạ Phương thản nhiên đáp.
Nhưng Tư Thành lại bỗng thấy hơi lo lắng: “Không phải không muốn nói cho em, chỉ là chuyện này hơi phức tạp, bản thân tôi cũng chưa làm rõ được”.
Hạ Phương ra dấu ok với anh, sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Cô ghét nhất là vở kịch cung đấu.
Đến nhà họ Tư xem một vở kịch lớn, hao tổn toàn bộ thể lực của cô, còn mệt hơn cả chạy ba kilomet liên tục.
Thấy cô mệt mỏi, Tư Thành cũng không nói nhiều, lặng lẽ lái xe đưa cô về biệt thự nghỉ ngơi.
Buổi trưa, Hạ Phương đi ngủ, khi tỉnh lại thì gọi một cuộc điện thoại.
Đối phương là một ông già, hỏi cô mặt trời mọc phía Tây hay sao mà lại gọi cho mình.
Hạ Phương cười tinh quái: “Con tới Kinh Thành rồi, nhớ sư phụ quá đi”.
Đối phương chợt cảnh giác: “Con muốn nói gì?”
“Đã nhiều năm không gặp, lát nữa con đến thăm sư phụ nhá”.
Sau khi cúp máy, Hạ Phương rời giường chuẩn bị, thấy Tư Thành không ở nhà, cô để lại một tờ giấy nhắn ở phòng khách rồi rời đi.
Cô thuê một chiếc xe đi một mạch tới ngoại ô Kinh Thành, đi hơn hai tiếng mới dừng lại trước một thung lũng.
Đỗ xe trong một sơn trang xong, Hạ Phương đi qua sân sau của sơn trang, vòng vèo lắt léo đi qua rất nhiều cánh cửa, cuối cùng cũng đến được thế ngoại đào nguyên đầy hoa trong thung lung.
Đúng thế, nơi đây chính là Dược Cốc.
Nơi sư phụ của cô, Diêu Cốc Tử – Cốc chủ của Dược Cốc sống.
Hạ Phương vừa đi qua cánh cửa bị cây mây che lấp, một con chó nhao Tây Tạng cực lớn đã lao về phía cô, đẩy ngã cô xuống đất, nhe răng múa vuốt với cô.
Sau đó nó cúi xuống điên cuồng liếm mặt và tay cô.
Mặt Hạ Phương đầy nước miếng, cô không kìm được hét lên: “Dai Annie, con chó chết tiệt này, có tin chị thịt em không?”
“Ư ử…”, Dai Annie tủi thân cắn đuôi, ngửa đầu lên tiếng phản đối.
Chỉ là nó nhớ cô quá thôi mà!
Hạ Phương đứng dậy, túm lông cổ của con chó lớn, quát to: “Nghe cho kỹ đây, lần sau mà còn liếm nữa là chị sẽ làm thịt em luôn đấy”.
Thân thủ của Hạ Phương không tệ, nhưng mỗi lần gặp con chó do chính cô huấn luyện này là cô lại bất lực.
Có lẽ cô cũng không thực sự ghét nó, chỉ là không chịu được sự quá mức nhiệt tình của nó thôi.
“Được lắm con nhóc kia, mấy năm rồi không về thăm ông già này, vừa về đã đòi làm thịt Annie của thầy, con có muốn thầy cũng làm thịt con luôn không?”
Phía trước vang lên một tiếng quát giận dữ phát ra từ trong ngôi nhà nhìn bên ngoài trông hết sức đơn giản.
Hạ Phương sờ mũi, lấy khăn ướt ra lau mặt, uể oải đáp: “Được rồi, nếu thầy có năng lực này thì con làm gì còn cơ hội chạy nhảy tung tăng được nữa”.
“Sao ta lại không có năng lực này? Đừng quên, thân thủ của con là do ai dạy!”, ông cụ tóc trắng mặc áo dài khá cũ, đứng ở cửa sổ hếch mũi lườm Hạ Phương.
Hạ Phương nhướng mày cười khẽ: “Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát. Thầy già rồi, chấp nhận sự thật là con trò giỏi hơn thầy đi”.
“Con nhóc đáng chết này, xem ra mấy năm không gặp, da mặt đã dày lên không ít nhỉ?”, ông cụ tức giận nhảy ra khỏi cửa sổ, đi chân trần đuổi theo Hạ Phương đòi đánh cô.
Hạ Phương chuồn đi thật nhanh như thể bôi dầu nhớt vào chân.
Thế là một già một trẻ đuổi nhau ở vùng đất hạnh phúc này, cho đến khi cả hai kiệt sức mới nằm trên bãi cỏ cầu hòa.
“Con nói này, sao thầy già rồi mà vẫn không chịu nhận thế? Phù, phù…”, Hạ Phương buồn cười nhìn ông lão đang nằm thở hổn hển cách đó không xa.
“Nếu không phải đứa khi sư diệt tổ như con thì thầy có đến mức này không?”, tuy ngoài miệng mắng mỏ nhưng trên mặt ông lão vẫn nở nụ cười.
Sau khi Hạ Phương rời khỏi Dược Cốc, nơi đây lập tức trở nên yến ắng, giống như mất đi sự sống, cả thế giới đều dừng lại.
Bây giờ cô đã về, mọi thứ lại trở về trạng thái ngập tràn sức sống.
Một già một trẻ đấu võ mồm một hồi rồi dìu nhau vào nhà.
Thấy ông cụ đã chuẩn bị một bàn đồ ăn toàn những món mình thích, chờ mình về, mắt Hạ Phương ươn ướt: “Sư phụ, thầy vẫn nhớ con thích những món này à?”
“Nhớ cái con khỉ!”, ông cụ rất mạnh miệng: “Những món này là Annie thích”.
Annie là động vật ăn thịt mà lại thích cỏ dại và thảo dược à? Hạ Phương mỉm cười nhưng không vạch trần ông, cầm đũa lên bắt đầu ăn một cách vui vẻ.
“Không phải con nói không dây vào vũng nước đục nhà họ Tư à?”, ông cụ nhìn Hạ Phương đang ăn ngon lành, hỏi.
“Ừm, trước khác nay khác”.
“Chỉ vì thằng nhóc tên T đó bám theo con hơn một năm?”
“Đúng mà cũng không đúng!”, Hạ Phương ngước mắt, cười ranh mãnh nhìn ông.
Ông cụ chợt thấy có dự cảm không lành: “Có gì mau nói!”
“Chỉ là con thiếu tiền thôi”, Hạ Phương cúi đầu tiếp tục ăn.
Thiếu tiền là thật, bao năm qua cô dành dụm được không ít tiền, nhưng để chữa bệnh cho mẹ, gần như cô đã tiêu gần hết.
Không chỉ vì bệnh của mẹ cần những dược liệu cực kỳ quý hiếm, mà còn vì những thiết bị tiên tiến nhất đó, không có thứ nào là hàng rẻ tiền.
Người ngoài không biết, nhưng Hạ Phương biết rõ hơn ai hết, cô đã bỏ ra hơn một tỷ tệ để mua những thiết bị và dược liệu đó…
Cứ tưởng kiếm tiền rất dễ, nhưng khi hết tiền mới biết kiếm tiền không dễ chút nào.
Thời gian tới cô còn rất nhiều nghiên cứu, tất cả đều cần dùng đến tiền, nhà họ Tư giàu có, cô không tận dụng cơ hội này thì có lỗi với bản thân quá.
“Thầy tin con mới lạ đấy”, ông cụ quát: “Mấy năm nay con kiếm được bao nhiêu tiền, thầy lại không biết chắc?”
“Vậy con đã tiêu bao nhiêu tiền, thầy không biết ư?”, Hạ Phương liếc nhìn ông.
Ông cụ không nói nên lời, một lúc sau mới chửi: “Đồ phá của”.
Hạ Phương cười tinh nghịch: “Vậy nên sư phụ à, bây giờ con đã hết tiền, hay là thầy cho con mượn lò luyện đan của thầy mấy tháng đi, con dùng để kiếm chút tiền, sau đó về hiếu kính thầy được không?”
“Mơ đẹp lắm! Vừa về là đã muốn lừa thầy, con đi ngay cho thầy, không có việc gì thì đừng quay lại”, ông cụ tức điên.
Hạ Phương ôm cánh tay ôm làm nũng: “Ai ya, con chỉ mượn thôi mà, có phải không trả đâu, hơn nữa thầy để đó không dùng cũng lãng phí. Chúng ta quyết định một cách vui vẻ vậy nhé”.
Hạ Phương đã ăn no nê, đặt bát đũa xuống, chạy nhanh về phía phòng thuốc.
Ông cụ vội đứng dậy đuổi theo, đến phòng thuốc nhưng lại chẳng tìm thấy cô đâu.
Khi ông hoàn hồn lại thì thấy Hạ Phương đã đi ra sau núi, hái dược liệu quý mà ông đã trồng nhiều năm…
Khi ông cụ đuổi tới núi sau muốn mắng thì Hạ Phương đã lại về phòng thuốc, lấy lò luyện đan và một lượng dược liệu lớn, sờ đầu Dai Annie xong thì bỏ chạy mất hút.