Khóe miệng Tư Thành hơi cong lên, ngả ngớn đưa mắt nhìn về phía Hạ Phương, trên gương mặt yêu nghiệt tràn ngập vẻ ám muội.
“Dù sao chuyện cũng đã rồi. Nếu đường đường là người nắm quyền nhà họ Tư mà không thể làm gì khi người phụ nữ của mình bị ức hiếp, vậy tôi ở vị trí đó để làm gì nữa?”
Dứt lời, Tư Thành hơi khom người đứng sát vào Hạ Phương, cười đầy ám muội với cô: “Bà Tư đau lòng cho tôi đấy à?”
Hạ Phương bỗng chốc không biết nói gì.
“Ông Tư đây đường đường là người nắm quyền của nhà họ Tư, cần gì đến tôi lo lắng”, Hạ Phương cười gượng hai tiếng, tỏ vẻ mình mù mới đi quan tâm, cô không ở đây thêm phiền nữa nên chuẩn bị rời đi.
Tư Thành sải bước đuổi theo, bảo Tiêu Minh vẫn luôn canh giữ bên ngoài vào trong thu thập hiện trường rồi đi một chuyến đến cục cảnh sát.
Còn anh thì đi theo Hạ Phương xuống lầu, nở nụ cười giải thích: “Nếu là người khác thì tất nhiên không cần, nhưng bà Tư là ngoại lệ mà”.
Ngoại lệ ấy hả?
Hạ Phương sờ cằm, câu trả lời này khiến cô cảm thấy rất hài lòng.
Đi xuống lầu, Hạ Phương nhìn chiếc Maybach đen nhánh sang trọng đang đậu bên đường, cô quay sang cười với Tư Thành: “Vậy bây giờ ông Tư có thể cho tôi biết đây là xe anh mượn của người bạn nào được không?”
Tư Thành không hề lúng túng, anh vừa cười khẽ vừa đi đến mở cửa xe cho Hạ Phương: “Mua bằng tiền của tôi, nhưng đứng tên xe là Tiêu Minh”.
Nghĩa là anh không có lừa cô.
Hạ Phương cười tiếp: “Thẻ vip nhất của Nâu Nhạt cũng thế?”
“Là ông chủ Nâu Nhạt cứ nhất nhất tặng cho tôi”, anh vốn không định nhận.
Tư Thành vẫn đang cười, anh nghiêng sang thắt dây an toàn cho Hạ Phương: “Còn nữa, tôi chưa từng nói mình không phải là người của nhà họ Tư ở Giang Lâm, cũng chưa từng nói mình là nhân viên phục vụ khách sạn, phải không bà Tư?”
Hự…
Thôi được rồi.
Đúng là vậy thật, tất cả đều là do cô tự suy diễn ra, tên đàn ông thối tha này chỉ là không thừa nhận cũng không phủ nhận mà thôi.
Dính phải một con rồng hàng thật giá thật như này, Hạ Phương cảm giác chỉ số thông minh của mình đang bị khiêu chiến.
Nhưng ngẫm lại nếu đối phương là Tư Thành thì hình như cũng không khó chịu lắm.
Dù sao người nắm quyền thần bí của nhà họ Tư là kẻ chỉ dùng thời gian ba năm ngắn ngủi đã giúp cho nhà họ Tư xông ra toàn quốc, vươn lên đẳng cấp thế giới mà.
“Sao anh biết tôi ở đây”, Hạ Phương hơi híp mắt lại, miễn cưỡng hỏi.
“Tâm ý tương thông chăng?”, Tư Thành nhướn mày.
Hạ Phương: …
Thôi không nói được nữa rồi.
“Muốn ăn chút gì không?”, Tư Thành nhìn đồng hồ, đã gần tám giờ rồi, chắc Hạ Phương vẫn chưa ăn uống đàng hoàng.
“Ăn gì cũng được”, Hạ Phương trả lời xong mới nhớ ra chuyện mình có hẹn với vị T kia, bây giờ cô mới lấy điện thoại ra xem thử đối phương có gửi tin nhắn gì đến cho mình không.
Nhưng bất ngờ là hòm thư không có gì cả, T không tìm cô?
Hạ Phương hơi nhíu mày, cô tìm lại một lượt mới phát hiện dưới hòm thư còn có một tệp tài liệu được gửi đến, là Tư Thành gửi đến cho cô.
Mở ra mới phát hiện, đó là tài liệu cơ bản bệnh trạng của bệnh nhân mà lần trước cô bảo Tư Thành gửi cho mình.
Xe hơi rung lên, Hạ Phương chưa kịp đọc kỹ tài liệu kia thì điện thoại đã tắt nguồn.
Cô vươn vai duỗi cơ, cũng không gấp, về rồi xem vậy.
Lúc Tư Thành dừng xe ở Nâu Nhạt, Hạ Phương nghi hoặc nhìn anh một cái.
Thế là nghe anh cười bảo: “Lần trước thấy em rất thích đồ ăn ở đây mà, hôm nay chắc người tôi hẹn không đến rồi, nên thôi mời bà Tư vào ăn nhé”.
“Lỡ giữa chừng người hẹn với anh đến thì chắc tôi nghẹn trân giữa bàn quá?”, Hạ Phương cũng không nghĩ nhiều, chỉ mỉm cười trêu chọc Tư Thành.
Tư Thành nhíu mày: “Người ta đến thì ăn cùng nhau thôi, phải xem em có đồng ý không đã”.
“Không đồng ý”, Hạ Phương kiêu ngạo hất cằm lên, phong thái ngùn ngụt bước lên lầu.
Tư Thành sờ sờ mũi, phát hiện bản thân nói sai, chọc người đẹp không vui rồi.
Xem ra lát nữa phải lấy lòng cô thật khéo mới được.
Tư Thành bị suy nghĩ này của mình dọa sợ hết hồn, xưa nay chỉ có người khác đến lấy lòng anh, có khi nào anh cần phải đi nịnh bợ người khác?
Nhưng nhìn khuôn mặt kiêu ngạo trắng nõn kia của Hạ Phương, anh bỗng nhiên cảm thấy lấy lòng cô cũng là một trải nghiệm đáng giá, cũng rất mới lạ.
Hai người lên thẳng tầng thượng ngồi, nhân viên phục vụ rất nhiệt tình tiếp đón, Hạ Phương gọi món xong lại đưa sang cho Tư Thành.
Tư Thành chỉ nhìn một lượt là đã hài lòng cười: “Xem ra bà Tư nhớ kĩ khẩu vị của tôi rồi”.
Hạ Phương: …
Thật ngại quá, những món đó đều là khẩu vị của cô.
Không đợi cô phủ nhận, điện thoại của Tư Thành đã vang lên, anh ấn nhận rồi đứng lên đi về phía ban công, đầu bên kia đột nhiên có tiếng gào thét vang lên: “Trời má ơi, anh Thành ơi anh Thành anh điên rồi à? Tiết Phi khó hẹn đến mức nào anh biết không? Anh phải rõ hơn tôi mới đúng chứ!! Vất vả lắm mới hẹn được người ra mà chưa đợi được người đến anh đã chạy trước rồi?”
“Không được rồi, tôi thật sự không hiểu rốt cuộc là ai lại quan trọng đến mức đó, có thể khiến cho anh bỏ mặc cả Tiết Phi để đi cứu người? Tôi đúng là á á á không hiểu nổi mà! Tôi ngu luôn rồi đây nè??”
“Không còn chuyện gì nữa thì cúp đây”, Tư Thành đứng tựa vào lan can, đôi mắt hẹp dài mang theo vài phần lười biếng, tùy ý trả lời.
Đối phương lập tức cuống lên: “Tôi tôi tôi đang sốt ruột hộ cho anh đấy, ông thần của tôi ơi, ông lão ở nhà đã sắp không chịu được nữa rồi, anh mà còn không dẫn Tiết Phi về, e là thêm một lúc nữa thì dù có là Tiết Phi cũng không cứu được cụ mất. Nếu ông lão không còn, nhà họ Tư sẽ thành dạng gì… tôi cũng ái ngại lắm, sao anh, sao anh…”
Tư Thành cảm thấy hơi ồn ào, xoa xoa tai mình: “Yên tâm, trong lòng tôi tự rõ”.
Nói xong lập tức cúp điện thoại.
Nhưng mà khi anh quay đầu lại thì phát hiện, Hạ Phương đang dùng ánh mắt kì dị nhìn mình.
Anh nghĩ Hạ Phương đã nghe được giọng nói từ đầu bên kia điện thoại, nhưng cũng không đến mức phải nhìn anh như vậy chứ?
Cứ như nhìn một con quái vật…
“Tối nay anh đặt phòng này à?”, Hạ Phương đã đứng lên khỏi ghế.
Tư Thành gật đầu: “Ừ”.
Tuy tầng cao nhất ở Nâu Nhạt chỉ có hai, ba phòng vip, nhưng những người có thẻ đen siêu vip như họ lại không nhiều, gần như đến mà không cần phải đặt trước.
Nhưng để tỏ lòng tôn trọng Tiết Phi, anh vẫn theo phép lịch sự đặt trước một bàn.
“Đặt vào lúc sáu giờ tối?”, Hạ Phương không thay đổi nét mặt, vẫn ung dung và lạnh nhạt như trước, nhưng hơi thở đã có chút không ổn định.
Không phải chứ không phải chứ?
Thế giới này huyền ảo đến vậy à?
Vừa mới lột được áo giáp nhỏ là người nắm quyền nhà họ Tư của Tư Thành, vậy mà chỉ mới qua vài tiếng thôi, anh lại chuẩn bị để lộ ra thêm một cái áo giáp nữa?
Hơn nữa lần này còn là áo giáp lớn đến vậy…
Tư Thành cũng cảm nhận được hàm ý trong câu nói của Hạ Phương, anh hơi nheo mắt lại, nhìn Hạ Phương một lượt từ trên xuống dưới, nở nụ cười: “Bà Tư muốn nói gì?”
“Chẳng lẽ…”, anh bước từng bước đến chỗ Hạ Phương rồi dừng ngay trước mặt cô. Anh chống một tay lên bàn, cúi người xuống kế sát bên tai cô, khóe miệng đã cong thành nụ cười yêu nghiệt điên đảo chúng sinh.
“Em là người tôi hẹn hôm nay?”
“Anh là người hẹn tôi hôm nay?”
Tư Thành và Hạ Phương đồng loạt lên tiếng, hai người đều thấy trong đáy mắt đối phương tràn ngập sự kinh ngạc và không thể tin nỗi.
Vậy nghĩa là, Tư Thành vì đi cứu bà xã mà bỏ mặc thần y Tiết Phi – người mà bản thân đã chạy theo hơn cả năm trời.
Nhưng hóa ra là anh đi cứu bà xã, cũng cứu luôn cả thần y của mình?