Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 53: Rồi sẽ đến lúc ông phải van xin tôi



Sáng sớm hôm sau, Hạ Phương nhận được cuộc gọi từ cảnh sát, mời cô lên đồn làm thủ tục.



Đến khi chuẩn bị đi rồi, cô mới nhận ra đêm qua Tư Thành không về nhà.



Cô nhíu mày nhưng cũng không hỏi nhiều, bèn khởi hành đến đồn cảnh sát.



Mới có mấy ngày không gặp mà ba người nhà họ Hạ đã tiều tụy đi trông thấy, mặt ai cũng hằn nét đau khổ.



Nhưng sự xuất hiện của Hạ Phương như một liều thuốc kích động, khiến cả ba đồng thời giương nanh múa vuốt nhào tới.



“Hạ Phương! Mày là thứ tiện nhân muốn hại chết chúng tao! Mày muốn gì hả?!”



“Mày định giết hết bọn tao đúng không?”



“Tao không cần biết! Mấy cái bằng chứng vớ vẩn mày đưa ra đều là giả! Có phải mày mua chuộc cảnh sát rồi không?!”



Hạ Phương nhìn ba cái mồm quang quác kêu to mà cười ruồi: “Xem ra cục cảnh sát chăm sóc mấy người tốt ghê nên vẫn còn sức la hét ha? Hay là bị nhốt chưa đủ?”



Ba người kia lập tức ngậm miệng, nhưng sáu con mắt đồng thời trợn trừng lên nhìn cô, dáng vẻ phẫn nộ nhưng lại không dám phát tiết thật sự là buồn cười.



Hạ Phương mặc kệ họ mà quay sang chào hỏi người cảnh sát kế bên.



Đối phương hơi gật đầu rồi dẫn cô vào một căn phòng, hỏi thăm thông tin cá nhân, bắt đầu lập biên bản.



Vì ba người nhà họ Hạ phạm vào quá nhiều tội, Hạ Phương thân là con gái trong nhà cũng bị dính líu đến nhiều nên thời gian làm thủ tục cũng dài theo.



Nhưng cô vẫn luôn phối hợp một cách tích cực, đến khi lập biên bản xong xuôi mới nhận ra ba người kia hèn hạ hơn cô nghĩ nhiều.







Những năm qua, họ đã làm không biết bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý.



Rời khỏi phòng thẩm vấn, Hạ Phương xin được gặp lại họ.



Cảnh sát cho phép rồi dẫn cô vào một căn phòng nhỏ.



“Mày cố tình đúng không Hạ Phương? Mày nhốt tao vô đây để danh chính ngôn thuận ở bên anh Anh Đường… Tao biết mà! Con đàn bà ác độc!”



“Bảo sao Anh Đường không ghé thăm tao, thì ra tất cả là do mà giở trò”, Hạ Oanh Oanh hùng hổ gào thét.



Hạ Phương chỉ nhàn nhã tựa vào lưng ghế, cười nói: “Kìa, sao mau quên vậy chị gái? Tôi đã nói tôi không phải thùng rác, thứ gì chị dùng rồi thì tôi cũng không giữ lại làm chi”.



“Mày dám nói Anh Đường là rác?”, đôi mắt Hạ Oanh Oanh trợn to như sắp lồi ra: “Mày mới là rác! Thứ rác rưởi đê tiện! Còn không mau thả nhà tao ra??”



Hạ Phương mặc kệ cô ả, đưa tay lên ngoáy tai làm như không nghe.



Người kế tiếp lên tiếng chất vấn cô là Hạ Khánh Dương với gương mặt âm u: “Mày đã nói gì với cảnh sát? Mày nên hiểu cho rõ, nhà họ Hạ được như ngày hôm nay cũng có phần của tao, không thì nó đã sụp từ lâu rồi. Hay mày muốn đạp đổ tâm huyết của mẹ mày?”



Hạ Phương cười: “Yên tâm, nhà họ Hạ có ngã thì công ty vẫn đứng vậy. Ông và mẹ tôi mỗi người giữ 30% cổ phần, trong đó mẹ cho tôi 20%, chỉ cần ông ngồi tù thì tôi sẽ trở thành cổ đông lớn nhất củaHạ Thị”.



“… Cái thứ bất hiếu này… Mày định soán vị?!”, Hạ Khánh Dương lồng lộn lên.



“Soán vị? Ý hay,” Hạ Phương bật cười: “Nhưng phải lấy được cổ phần trong tay ông mới tính là soán vị thành công chứ”.



“Thứ bất hiếu! Đồ mất dạy!”, Hạ Khánh Dương đứng bật dậy, muốn ra tay đánh Hạ Phương nhưng cô đã nhanh chóng tránh thoát, cười đáp.



“Giãy nảy lên làm gì, tôi đã hành động đâu mà”.



“Mày sẽ không bao giờ lấy được cổ phần trong tay tao, trừ phi tao chết!”, Hạ Khánh Dương hậm hực gào lên: “Mơ đi!”



Hạ Phương chỉ ghé lại gần, tí tởn cười: “Vậy dùng cổ phần đổi lấy sự tư do cho ông thì sao?”



Sắc mặt Hạ Khánh Dương thay đổi trong phút chốc, hai mắt trợn trừng, răng nghiến chặt như muốn mắng chửi nhưng lại không nói nên lời.



Hạ Phương tiếu tục: “Tôi không rành luật lắm, nhưng lấy số tội của ông thì xem ra còn phải ở đây tầm dăm ba năm, đúng không? Cho dù không có được cổ phần của ông, ngần ấy thời gian là đủ đểHạ Thị hoàn toàn thay đổi, ông tin không?”



“Chưa kể lấy khả năng và số vốn của ông bây giờ, cho dù không bị giam thì ra ngoài cũng phải đối mặt với áp lực dư luận và đối thủ trả thù. Bao nhiêu nợ tiền nợ mạng đều đang đợi ông phía trước, ông có chắc mình có thể xử lý ổn thỏa không? Nếu không thì cho dù ông có giữ được 30% cổ phần đó mà rời khỏi đây,Hạ Thị sẽ gặp phải tình cảnh gì? Số cổ phần kia có thể mang lại cho ông thứ gì?”



Đoạn cô đứng thẳng dậy, cười đến là ngang tàng: “Tôi cho ông một ngày suy nghĩ, xong thì nhờ chú cảnh sát gọi cho tôi”.



Thấy cô chuẩn bị rời đi, Hạ Khánh Dương la lên: “Mắc gì tao phải tin mày?”



“Mày không lo học hành đàng hoàng, suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng với trai, thì làm được gì cho công ty??”



“Không nhọc ông quan tâm. Tóm lạiHạ Thị đã bị hủy trong tay ông, không có tôi thì nó sụp đổ là cái chắc, nhưng có tôi thì ít nhất nó vẫn còn con đường sống”, Hạ Phương đáp trả gọn lỏn rồi đặt tay lên nắm đấm cửa.



Hạ Khánh Dương im lặng suy tư một hồi, nói: “Khoan đã”.



“Chỉ cần mày đưa tao ra ngoài, tao sẽ cho mày 10%”.



Lấy tình hình hiện nay thì 100% cổ phần cũng không đủ để đền bù chứ đừng nói 30%.



Nhưng Hạ Khánh Dương đã sinh ra lòng cố chấp sâu đậm với cổ phần trong nhiều năm qua. Cổ phần chính là tiền, nên ông ta sẽ không dễ dàng từ bỏ.



“Nhưng mày phải hứa, phải xây dựng lạiHạ Thị cho bằng được”.



Hạ Phương cười: “Chắc ông Hạ đây đang nằm mơ?”



Cô nghiêng đầu, lạnh lùng khoanh tay lại: “Tôi đã nói, 30% đổi lấy tự do cho ông. Còn lại…”



Ánh mắt cô nhìn sang Triệu Lệ Chi và Hạ Oanh Oanh: “5% vợ ông đang giữ, tôi có thể tạm thời không so đo”.



“Mày… mày được voi đòi tiên hả!”, gân xanh trên trán Hạ Khánh Dương lồi lên.



“Ông có thể từ chối rồi ôm nó ngồi tù, để xem nó có đẻ được thằng con trai nào cho ông không”, Hạ Phương không nhịn được mà bật cười.



Hạ Khánh Dương phẫn nộ không thôi: “Thứ con cái mất dạy! Cút ra ngoài ngay! Đừng để tao nhìn thấy mày một lần nào nữa!”



“Yên tâm, rồi sẽ đến lúc ông phải van xin tôi thôi”, Hạ Phương đáp lại bằng một cú hất tóc điệu nghệ rồi khoan khoái rời đi.



Để lại Hạ Khánh Dương tức tối đến muốn đấm vỡ lồng ngực, cả người như quả bom chuẩn bị phát nổ.



Triệu Lệ Chi nãy giờ vẫn im lặng bỗng mở miệng: “Khánh Dương, tôi thấy Hạ Phương nói vậy cũng không phải không được”.



“Được gì mà được? Bà không thấy nó muốn cướp hết cổ phần của tôi sao? Tôi vất vả bao nhiêu năm mới kiếm được 30%, giờ cho nó hết thì tôi còn gì??”, Hạ Khánh Dương lập tức bác bỏ.



Triệu Lệ Chi vội vàng trấn an: “Nhưng ông xem, tôi và Oanh Oanh mỗi người giữ 5%, cộng lại là 10%, nếu chuyển hết cho ông thì ông cũng là cổ đông lớn thứ hai. Chỉ cầnHạ Thị trở lại như xưa thì 10% đã sao chứ?”



Thấy Hạ Khánh Dương đã bình tĩnh lại, Triệu Lệ Chi tiếp tục: “Ông nghĩ thử đi, người của Hạ Thị đều do ông đề bạt. Đợi công ty đứng vững lại rồi, Hạ Phương giải quyết hết rắc rối rồi, ông lại tìm cách triệu tập đại hội cổ đông để giành lại cổ phần, như thế không tốt hay sao?”



“Hoặc là…”, một tia toan tính hiện lên trong mắt, bà ta thì thầm vào tai ông ta.




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv