Vừa khéo, hôm nay cô ta lại thấy Hạ Phương đang tập luyện bài múa mở màn, lẽ nào...
Ánh mắt Hạ Oanh Oanh lóe lên một tia hung ác, trong bóng đêm, giống như một con báo phát điên, có thể xông ra cắn vào động mạch của kẻ địch bất cứ lúc nào.
Cô ta nghĩ, có lẽ cô ta đã biết phải làm thế nào rồi.
Hạ Oanh Oanh nghĩ vậy, cô ta siết chặt nắm đấm, cười lạnh một tiếng rồi quay người rời khỏi phòng làm việc.
Cô ta không biết rằng, cô ta vừa đi, Hạ Phương và Tư Thành liền đi ra từ chỗ phía sau cách cô ta không xa.
Hóa ra, hai người họ lượn một vòng, rồi lại quay lại từ đằng sau.
Mục đích là để xem xem người nấp đằng sau rình coi là ai.
Không ngờ lại là Hạ Oanh Oanh, Hạ Phương lười biếng cười một cái, xem ra ngày mai thể nào cũng sẽ không bình yên.
"Có cần anh xử lý giúp em không?" Tất nhiên là Tư Thành không bỏ qua vẻ mặt đầy mưu tính của Hạ Oanh Oanh vừa nãy.
Hạ Phương lắc đầu: "Không sao, cứ để cô nhảy nhót đi."
Dù sao, cô ta có giở trò như nào cũng không thay đổi được kết cục.
Mà sẽ chỉ khiến cô ta giống như một tên hề mà thôi.
Tư Thành nắm lấy tay Hạ Phương: "Ngày mai anh đi cùng em."
Hạ Phương nháy mắt: "Tất nhiên là được rồi, có cậu Thành ở đây, em có thể yên tâm lên sân khấu rồi."
Tư Thành cười dịu dàng: "Em cứ yên tâm giao phía sau lưng cho anh."
Hạ Phương quay đầu lại, đối diện với đôi mắt sâu của Tư Thành, cô cười tươi rồi sát vào tai anh ghẹo: "Thì ra cậu Thành thích phía sau à?"
Tư Thành không kìm được nhướng mày, sau đó anh lập tức ôm eo Hạ Phương, quay đầu cắn vành tai cô: "Bảo bối, em muốn lái xe à?"
Hạ Phương cười khanh khách đẩy anh ra: "Thế hôm nay em lái xe chở cậu Thành nhé."
Nói xong, không đợi Tư Thành quay người, cô đã chuồn ngay vào ghế lái, sau đó vỗ vỗ ghế phó lái: "Mời cậu Thành vào chỗ."
Tư Thành nhìn vẻ mặt tinh nghịch của Hạ Phương, anh lắc đầu cưng chiều.
Anh quen rồi, ngoài việc tiếp tục cưng chiều cô, anh chẳng có cách nào khác.
...
Phòng tạm giam.
Bên này, Triệu Nhược Văn đã có đầy đủ bằng chứng xác thực, cộng các tội danh vào thì khả năng cao là sẽ bị phán ba năm tù.
Cô ta có nằm mơ cũng không ngờ, việc mà cô ta vốn tưởng là chẳng có nguy hiểm gì, lại mang đến hậu quả nghiêm trọng như này cho cô ta.
Cô ta ở trong phòng giam tuyệt vọng ôm hai đùi khóc nức nở, cô ta rất hối hận về lòng tham và sự ngu dốt của mình.
Cô ta không ngờ, mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp như này.
Cô ta chỉ muốn kiếm ít tiền chữa bệnh cho mẹ thôi mà...
Cô ta chưa từng nghĩ đến việc hại người mà.
Kẻ hại người rõ ràng là Tô Tử Nguyên và Tề Đông Thăng, tại sao cuối cùng cô ta phải gánh chịu toàn bộ cái sai đấy.
Chỉ vì cô ta không quyền, không thế, không địa vị, không có người chống lưng sao?
Triệu Nhược Văn không cam tâm nghĩ ngợi.
Bỗng nhiên, có người đi vào, bảo là đến thăm cô ta.
Triệu Nhược Văn cảnh giác nhìn người đàn ông lạ đen khẩu trang màu đen, cô ta căng thẳng nói: "Anh, anh là ai?"
Người đàn ông đội mũ, đeo khẩu trang, chỉ để lộ một đôi mắt lạnh như băng.
Anh ta lạnh lùng nhìn Triệu Nhược Văn: "Tôi tới là để nói cho cô biết, cô phải giữ được cái miệng của mình, cái gì không nên nói thì đừng nói ra, hiểu chưa?"
Triệu Nhược Văn nhíu mày: "Anh, anh có ý gì? Cái gì gọi là cái không nên nói?"
Người đàn ông cười u ám: "Cô hiểu mà."
"Nếu cô nói cái gì không nên nói, thì tôi bảo đảm, cô sẽ không thể sống mà ra khỏi sở cảnh sát đâu."
"Anh, anh muốn làm gì?" Triệu Nhược Văn lùi sau hai bước, cả người run run.
"Cô Tô nói rồi, chỉ cần cô ngoan ngoãn ở lại đây, ngoan ngoãn đợi hết ba năm, ba năm sau, cô ấy sẽ cho cô một khoản tiền đủ để bù đắp cho ba năm này của cô. Cô hãy biết đủ đi."
Cô Tô... Tô Tử Nguyên?
Triệu Nhược Văn mở to mắt, kích động đứng lên: "Cô ta, cô ta có ý gì hả? Cô ta muốn tôi làm bia đỡ đạn ư?"
Người đàn ông bỗng trầm giọng nói: "Bia đỡ đạn ư? Đừng có nói khó nghe thế, cô chỉ đang trả giá cho sai lầm của chính mình mà thôi..."