Trước giờ Ngụy Thung không phải là người nhân từ nương tay.
Trước khi gặp Hạ Phương, cô ấy vẫn luôn biết cách làm sao để bảo vệ chính mình, để mình không bị làm hại.
Từ nhỏ cô ấy đã xinh xắn, bởi vì cô ấy tập nhảy múa nên dáng người cũng đẹp.
Cô ấy đi đến đâu cũng tỏa sáng, và có thể thu hút sự chú ý của khá nhiều người.
Đồng dạng, cũng sẽ thu hút không ít ánh mắt không có ý tốt và xâm phạm.
Cô ấy có thể vượt mọi chông gai đi đến ngày hôm nay, cũng là vì cô ấy biết làm sao để bảo vệ chính mình, cô ấy hiểu được rằng nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với chính mình.
Cho nên, từ trước đến nay cô ấy sẽ không nương tay với kẻ phản bội mình.
Vì một tí lợi ích, Triệu Nhược Văn không chỉ bán đứng mình, cô ta còn muốn hại Hạ Phương.
Không thể tha thứ...
Còn cả Tô Tử Nguyên nữa...
Ngụy Thung cầm điện thoại lên, mấy giây sau đầu giây bên kia truyền tới một giọng nói trầm thấp.
Cô ấy nằm sấp trên giường, nhưng giọng nói lại hờ hững và lạnh lẽo: "Tiết lộ cho Tô Tử Nguyên biết chuyện Triệu Nhược Văn bị bắt có thể sẽ làm liên lụy đến cô ta, sau đó bố trí người đến sở cảnh sát, thăm hỏi Triệu Nhược Văn cho tốt vào."
Tô Tử Nguyên là một người đa nghi và mẫn cảm, nếu cô ta biết Triệu Nhược Văn bị bắt vì chuyện phương thuốc, chắc chắn cô ta sẽ lo Triệu Nhược Văn bán đứng mình.
Dù sao thì ngày mai là ngày diễn ra cuộc thi vũ đạo rồi, nếu lúc này Triệu Nhược Văn mà khai ra chuyện Tô Tử Nguyên cố tình mua chuộc nhân viên hiệu thuốc để hãm hại Ngụy Thung, thì rất có khả năng Tô Tử Nguyên sẽ bị hủy tư cách dự thi.
Vậy nên, sau khi Tô Tử Nguyên biết tin, chắc chắn cô ta sẽ nghĩ cách đi tìm Triệu Nhược Văn.
Mà trước lúc đó, Ngụy Thung lại nghĩ cách cho người đi 'dạy dỗ' Triệu Nhược Văn, đợi khi Tô Tử Nguyên tới là có kịch hay để xem rồi.
Người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta ta tất sẽ đáp trả lại...
Cúp điện thoại xong, Ngụy Thung cũng nhắm mắt lại, che dấu sự sắc bén trong mắt, khi mở mắt ra lần nữa, cô đã khôi phục lại vẻ vô tội như bình thường.
Lúc Lăng Nhất Nam đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy nét sắc bén trong mắt Ngụy Thung, lúc ấy cậu ấy thất thần.
Nhưng khi hồi thần lại rồi nhìn sang, lại phát hiện ánh mắt Ngụy Thung nào có còn lạnh lẽo và sắc bén nữa đâu?
Rõ ràng chỉ có vẻ hồn nhiên và dịu dàng.
"Cậu Lăng?" Ngụy Thung cũng nhìn thấy Lăng Nhất Nam ở cửa, cô ấy cong môi.
Lăng Nhất Nam vội vàng nói: "Cô Ngụy, tôi nghe nói vừa nãy chị Hạ tới nên..."
Cậu ấy lo lắng cho Hạ Phương, tuy đã có Tư Thành đi cùng cô đến sở cảnh sát, nhưng không ảnh hưởng đến việc cậu ấy lo lắng.
Tất nhiên, trên thực tế tuy cậu ấy lo lắng, nhưng lại là Lăng Quân Hạc bảo cậu ấy qua.
Lăng Nhất Nam cũng không ngẫm nghĩ xem tại sao chú nhỏ lại bảo cậu ấy qua, cậu ấy muốn tới nhưng chỉ thiếu một cái cớ thôi, có cớ rồi, làm gì cậu ấy còn quản xem tại sao chú nhỏ lại nói như vậy cơ chứ?
Ngụy Thung mỉm cười: "Ừm, em ấy vừa đi rồi, có việc gì không?"
"Không, không có gì, thế tôi không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa." Lăng Nhất Nam nói xong, vội vàng đóng cửa phòng bệnh lại, rồi vỗ vỗ ngực đi về phía trước.
Chưa đi được mấy bước đã suýt thì va vào người ta, cậu ấy vừa mới nhíu mày, đang định hỏi đối phương đi đường kiểu gì vậy, thì đỉnh đầu vang lên một giọng nói quen thuộc.
"Nhất Nam, sao cậu lại ở bệnh viện?"
Lăng Nhất Nam giương mắt lên, khi đối diện với đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo kia của Tần Hách, cậu ấy thoáng sửng sốt, sau đó cậu ấy trợn tròn mắt nói: "Anh, anh cả, sao anh cũng ở đây?"
Nghĩ đến Ngụy Thung ở trong phòng bệnh, Lăng Nhất Nam lập tức dựng tai hóng hớt, hai mắt tỏa sáng nói: "Chẳng lẽ, anh tới thăm cô ấy à?"
Nhìn dáng vẻ như tên trộm của Lăng Nhất Nam, Tần Hách nhíu mày, ánh mắt có vài phần sắc bén: "Cô ấy?"
Cô nào?
Ngày xưa, câu chuyện giữa Ngụy Thung và Tần Hách có thể nói là rầm rầm rộ rộ.
Lăng Nhất Nam thân là em tư của Tần Hách, tất nhiên biết sự tồn tại của Ngụy Thung, hơn nữa cậu ấy còn từng gặp mặt, từng cùng nhau ăn nhậu chơi bời nữa cơ.