Chắc chắn là Tề Đông Thăng tin.
Nhà họ Tề là gia tộc làm nghề y lâu năm, trong gia tộc dù là người không phải bác sĩ, người già đến bảy tám mươi tuổi, hay đứa trẻ bốn năm tuổi thì đều có sự hiểu biết nhất định về dược lý.
Những dược liệu này kết hợp với nhau có độc tính hay không, người khác có thể không biết, nhưng Tề Đông Thăng biết.
Ông ta có thể khẳng định, thuốc này không có độc.
Không những không có độc, trái lại còn là phương thuốc tốt ngàn năm có một, dùng trong điều trị các loại vết thương, không chỉ có thể làm vết thương nhanh lành, lại còn không để lại sẹo, hiệu quả cực kỳ tốt.
Nếu không ông ta đã chẳng kích động như vậy, ông ta đã mua nó ngay lập tức rồi về nghiên cứu.
Ông ta là người thừa kế tương lai của gia tộc, ông ta vẫn luôn nghiên cứu y học, những phương thuốc cổ này, gia tộc bọn họ từng có không ít, nhưng bởi vì rất nhiều phương thuốc còn sót lại đều không còn hoàn chỉnh và không đầy đủ, cho nên ông ta đã nghiên cứu nhiều năm mà vẫn chưa nghiên cứu rõ.
Tề Đông Thăng với anh trai của Tô Tử Nguyên là bạn bè, hôm đó trùng hợp là Tô Tử Nguyên thấy không khỏe nên tới đây đổi thuốc.
Ngay lúc cô ta đổi thuốc xong chuẩn bị đi về, thì gặp Triệu Nhược Văn, sau đó cô ta liền tìm Tề Đông Thăng xin ông ta giúp đỡ, đổi một vị thuốc trong toa thuốc đó, đổi kiểu gì mà không làm ảnh hưởng đến mùi vị, không dễ bị phát hiện ra là có vấn đề, nhưng lại có thể làm cho thuốc này có độc, uống vào không những không lành vết thương, trái lại còn bị nặng hơn.
Ban đầu Tề Đông Thăng không chịu làm, dù sao thì một khi xảy ra chuyện gì, thì sẽ phá hỏng bảng hiệu nhà họ mất.
Hiệu thuốc nhà họ là hiệu thuốc có tuổi đời cả trăm năm, tuy giờ có sa sút nhưng cũng chưa sa sút đến mức này.
Nhưng Tô Tử Nguyên cầu xin hết lời, còn hứa cho Tề Đông Thăng kha khá lợi ích, hơn nữa cô ta còn gọi điện cho anh trai cô ta ngay trước mặt ông ta, rồi bảo anh trai cô ta đồng ý đầu tư vào nhà máy dược liệu của nhà họ Tề.
Dự án nhà máy dược liệu đã bị kéo dài một thời gian, Tề Đông Thăng vẫn luôn muốn đẩy nhanh tiến độ, nhưng khổ nỗi nhà họ Tô cứ lưỡng lự không quyết, chẳng cho ông ta câu trả lời chắc chắn, thế là vì vấn đề tiền vốn ông ta cứ bị bó tay bó chân vậy.
Tô Tử Nguyên gọi một cuộc điện thoại là giải quyết được vấn đề nan giải của ông ta, cô ta còn cam đoan hết lần này đến lần khác rằng nếu xảy ra vấn đề gì thì cô ta tự chịu trách nhiệm, tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng đến hiệu thuốc nhà bọn họ.
Sau đó, Tề Đông Thăng xem phương thuốc này.
Chỉ nhìn một cái thôi là ông ta đã bị hấp dẫn bởi sự kết hợp táo bạo trong phương thuốc này.
Đúng vậy, trong phương thuốc này có vài vị thuốc đều là chất độc, nhưng sau khi phối với nhau thì lại có thể kiềm chế nhau, hòa hợp với nhau, cuối cùng chẳng những không có độc, mà còn chữa nội thương ngoại thương rất tốt.
Sự kết hợp kỳ diệu này khiến cho Tề Đông Thăng cảm thấy như được khai sáng đầu óc, tựa như mở ra một cánh cửa thế giới mới cho ông ta vậy.
Ông ta lập tức đồng ý với thỉnh cầu của Tô Tử Nguyên, dù sao trong phương thuốc này cũng có nhiều vị thuốc có độc như thế, muốn làm nó gây ra vấn đề thì quá dễ dàng, ông ta có cách để dù có xảy ra chuyện gì thì cũng không tra được lên đầu hiệu thuốc ông ta.
Mà sau khi ông ta biết Triệu Nhược Văn là một trợ lý, ông ta lại gọi cô ta lại rồi đề nghị mua lại phương thuốc này.
Ông ta vốn có thể tự tiện dùng phương thuốc này, nhưng ông ta chọn tìm Triệu Nhược Văn để mua, lý dó là để chia bớt nguy hiểm và trách nhiệm.
Nhưng không ngờ về sau vẫn xảy ra vấn đề.
Mà cái vấn đề này, không nằm ở chỗ Ngụy Thung và Triệu Nhược Văn, mà lại nằm ở phương thuốc này.
Tề Đông Thăng không tài hiểu nổi.
Ông ta không hiểu, rốt cuộc là có sai sót ở chỗ nào.
Những vị thuốc này phối hợp lại vốn không có độc cơ mà, tại sao cuối cùng lại làm cho nhiều bệnh nhân uống vào rồi bệnh thêm cơ chứ?
Điều khiến ông ta thấy khó hiểu nhất đó là, nếu thuốc này có vấn đề, vậy tại sao Hạ Phương lại kê cho Ngụy Thung phương thuốc như vậy?
Chẳng lẽ, cô thật sự muốn hại Ngụy Thung?
Tề Đông Thăng nhìn Hạ Phương chăm chú, ánh mắt có vẻ nghiên cứu và nghi hoặc.
Nhưng ông ta vẫn gật đầu: "Đúng, phương thuốc này quả thực không có độc."
Triệu Nhược Văn khó tin nói: "Chuyện này, chuyện này sao có thể chứ?"