Vụ làm ăn này đến hơi đường đột, trong lúc nhất thời Hạ Phương lại không biết phải trả lời như thế nào mới tốt.
Lần đầu tiên gặp, Lăng Quân Hạc bị ngất xỉu ở cửa thang máy bệnh viện Giang Lâm, Hạ Phương đã bắt mạch cho ông ta, nên Hạ Phương cũng hiểu tình trạng bệnh của ông ta.
Bệnh của Lăng Quân Hạc vốn không nặng như này, bởi vì sức khỏe của ông ta không phải là quá yếu, chẳng qua ông ta cứ không phối hợp điều trị, bệnh nhẹ để lâu, hơn mười năm qua đi là trở thành bệnh cũ.
Chắc hồi trẻ ông ta từng đi bộ đội, cơ thể rất cường tráng, tại sao lại mắc bệnh, Hạ Phương không tài nào hiểu được.
Nhưng trong cơ thể ông ta rõ ràng có dấu vết của việc trúng độc, chắc là mỗi lần chỉ hấp thu với liều lượng rất nhỏ, nên độc tố tích lũy lại không rõ ràng.
Nhưng qua hơn mười năm, độc có nhỏ đi chăng nữa, cũng có thể gây chết người.
Nếu Lăng Quân Hạc chịu phối hợp điều trị từ sớm thì cho dù có bị hạ độc, cơ thể cũng sẽ không tàn tạ như bây giờ.
Nhưng ông ta lại tự sa ngã, cứ không chịu uống thuốc, không chịu điều trị, cứ như thể đang đợi đến ngày chết vậy, ông ta làm cho cơ thể khỏe mạnh của mình bị suy yếu, hao mòn dần đi.
Muốn chữa khỏi cho ông ta thì cũng không khó.
Chỉ có điều...
Bệnh của ông ta đã kéo dài quá lâu, nếu mà điều trị thì cũng không phải chuyện ngày một ngày hai là xong.
"Chú, chú nhỏ, chú, chú nói gì cơ?" Không đợi Hạ Phương lên tiếng, Lăng Nhất Nam đã kích động ngồi xổm xuống trước mặt Lăng Quân Hạc, hai mắt sáng ngời nhìn ông ta, cậu ấy kích động nói: "Chú, chú chịu chữa bệnh rồi ạ?"
Phải biết rằng, bao nhiêu năm nay, nhà họ Lăng đã tìm rất nhiều danh y, bác sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước cho Lăng Quân Hạc, không bỏ xót một ai cả.
Nhưng Lăng Quân Hạc vẫn không chịu hợp tác với bất kỳ người nào.
Cho dù là nhân lúc ông ta ngủ rồi bắt mạch cho ông ta, hiểu được tình trạng bệnh của ông ta, rồi lại bốc thuốc sắc cho ông ta uống, ông ta cũng sẽ hất đổ hết, không chịu uống một ngụm nào.
Nếu không phải người nhà họ Lăng vẫn luôn lén bỏ một số vị thuốc chữa bệnh vào đồ ăn của ông ta, thì e là Lăng Quân Hạc đã bị chính ông ta làm hao mòn chết từ lâu rồi.
Hồi trẻ, Lăng Quân Hạc cố chấp kiêu ngạo, ông ta là nhân trung long phượng, thiên chi kiêu tử, không bao giờ chịu thỏa hiệp một cách dễ dàng.
Sau khi bị bệnh, ông ta cũng như vậy.
Cứ lần nào ốm sắp chết thì ông ta mới uống thuốc.
Dù ốm sắp chết, thì cũng phải là người nhà họ Lăng len lén cho ông ta uống thuốc.
Không thể không nói, mạng của Lăng Quân Hạc rất cứng.
Hai mươi năm rồi, cơ thể tàn tạ này của ông ta vẫn chống đỡ được đến ngày hôm nay.
Mà giờ, ông ta lại phá lệ, mở lời muốn Hạ Phương chữa bệnh cho ông ta?
Lăng Nhất Nam có xúc động muốn khóc.
Chú nhỏ của cậu ấy, cuối cùng cũng nghĩ thông rồi?
Là bởi vì kế hoạch của người tối qua? Hay là...
Nhưng mặc kệ là loại nào, chỉ cần Lăng Quân Hạc chịu chữa bệnh là Lăng Nhất Nam đã tạ trời tạ đất tạ tổ tông rồi.
"Hình như cô Hạ vẫn chưa đồng ý chữa bệnh cho chú đâu." Lăng Quân Hạc thản nhiên liếc Lăng Nhất Nam một cái, sau đó ông ta quay sang nhìn Hạ Phương.
Tư Thành đang nắm tay Hạ Phương, anh không kìm được nắm chặt hơn, theo bản năng anh hy vọng Hạ Phương có thể từ chối.
Anh cứ có cảm giác, Lăng Quân Hạc rất lạ, chí ít là lúc ở trước mặt Hạ Phương thì là như thế.
Trong vô thức, anh không muốn để Hạ Phương tiếp xúc quá nhiều với người đàn ông này.
Nhưng, Hạ Phương cũng không phải trẻ con, chữa hay không chữa, cô sẽ tự có quyết định, Tư Thành sẽ không can thiệp.
Hạ Phương mỉm cười: "Bệnh của ông tư Lăng là tâm bệnh thì đúng hơn. Cái mà tôi làm được cũng chỉ là kê ít thuốc cho ông, giải độc cho ông thôi, nếu bản thân ông không muốn mình khỏe lại, không tăng cường tập luyện, không chịu bỏ qua khúc mắc trong lòng, thì linh đan diệu dược cũng không giúp được ông."