"Á..."
Cái trán bất ngờ bị điểm một cái, Ngụy Thung nhíu mày nhìn Hạ Phương...
"Ngốc..."
Hạ Phương rút tay về, lười biếng nói: "Thuốc đó em kê cho chị dùng, tất nhiên là không có vấn đề rồi, chị quên lúc em bảo chị là mỗi lần sắc thuốc, thì bỏ thêm chút đồ vào ấm à?"
Ngụy Thung mở to mắt, hoang mang nhìn Hạ Phương: "Cái em bảo là dấm á?"
Cô ấy nhớ Hạ Phương bảo cô ấy mỗi lần sắc thuốc thì phải bỏ vào đó ít dấm.
Lần nào cô ấy cũng nhắc Triệu Nhược Văn, cho nên lần nào uống thuốc cũng có vị hơi chua.
Triệu Nhược Văn từng hỏi cô ấy, tại sao phải thêm dấm, nhưng lúc đó Hạ Phương bận, căn bản chưa có nói cho cô ấy biết vì sao, thế là cô ấy nói bừa bảo Triệu Nhược Văn là cô ấy thích vị chua, thêm ít dấm vào uống ngon hơn.
Lúc đó Triệu Nhược Văn còn nhìn cô ấy với ánh mắt kỳ lạ, cứ như thể cô ấy là quái vật vậy.
Ngụy Thung cũng không nghĩ nhiều, tóm lại, nghe theo Hạ Phương là không có sai được, không cần hỏi nhiều.
Không ngờ sự tín nhiệm vô điều kiện của cô ấy đã cứu cô ấy một mạng?
Ngụy Thung thật sự không dám tưởng tượng, nếu lúc đầu cô ấy không coi lời Hạ Phương nói ra gì, thì giờ cô ấy sẽ thảm cỡ nào...
Tất nhiên, cô ấy nghe thì vẫn bị người khác tính kế, rồi rơi vào kết cục như hiện giờ...
"Đúng vậy, thuốc trị thương thông thường đều là thuốc bôi ngoài da, em đã gửi thêm thuốc bôi ngoài da cho chị, em cho chị uống thuốc sắc, là để đẩy nhanh quá trình trao đổi chất trong cơ thể chị, đẩy nhanh quá trình lành vết thương, tăng cường thế chất."
Ngụy Thung chớp chớp mắt: "Cho nên, thực ra thuốc uống có tác dụng hỗ trợ điều trị? Thuốc bôi mới là trọng điểm?"
Hạ Phương gật đầu: "Chẳng qua em không ngờ trợ lý của chị sẽ bán đứng chị..."
Vậy mà lại muốn giở trò với cô ấy, đúng là làm người ta khinh thường.
May mà, Triệu Nhược Văn cũng gặp quả báo.
Ngụy Thung sờ cằm: "Thế nghĩa là, hôm qua em thả cô ta đi là em đã dự đoán được cô ta yêu tiền như mạng, sau khi biết phương thuốc của em trị giá cả triệu tệ, chắc chắn cô ta sẽ đi tìm ông chủ hiệu thuốc kia đòi tiền? Em cũng đoán được là nửa tháng này, chắc chắn hiệu thuốc đó sẽ dùng phương thuốc của em để nghiên cứu sản xuất bán ra thị trường, cuối cùng không chỉ không chữa khỏi cho người bệnh, trái lại uống vào còn thêm bệnh, dẫn tới một loạt tranh chấp thậm chí còn bị cảnh sát truy cứu trách nhiệm?"
Hạ Phương lười biếng mỉm cười nói: "Chuyện này rõ ràng thế mà?"
Vậy là, chỉ có mình cô ấy là bị bất ngờ hả?
Ngụy Thung bỗng cảm thấy, mấy năm nay mình chỉ tăng số tuổi thôi chứ chưa khôn lên...
"Nghe nói hôm qua, Triệu Nhược Văn với ông chủ hiệu thuốc đó đã bị bắt rồi, chỉ có điều ông chủ hiệu thuốc đó có chút bối cảnh, chắc sẽ được thả nhanh thôi. Còn loại không có chỗ dựa lại không có năng lực như Triệu Nhược Văn, rất có thể cô ta sẽ chó cùng rứt giậu... khai em ra..."
Dù sao, Hạ Phương cũng là người viết ra phương thuốc đó.
Tuy bị Triệu Nhược Văn bán đi nên mới xảy ra vấn đề, nhưng loại người như Triệu Nhược Văn, đối diện với áp lực lớn chắc chắn cô ta sẽ không chịu được.
E là, bên cảnh sát còn chưa hỏi nhiều, cô ta đã vội vàng khai Hạ Phương ra rồi...
"Thế càng tốt." Hạ Phương thản nhiên cười một cái: "Em chỉ sợ cô ta không khai em ra đây này."
"Em lại có chủ ý xấu gì vậy?" Ngụy Thung nhíu mày, nghi hoặc nhìn Hạ Phương.
Hạ Phương nhướng mày mỉm cười: "Em đáng yêu như này, em có thể có suy nghĩ xấu gì được?"
Ngụy Thung: Đáng... yêu?
Diện mạo đúng là đáng yêu thật, trừ diện mạo ra, Hạ Phương hoàn toàn không dính líu tí gì với chữ đáng yêu...
"Ăn cơm trước đã."
Hai người trò chuyện câu được câu chăng, rồi bắt đầu ăn cơm.
Vừa ăn xong, cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa.